Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 33 :

Ngày đăng: 18:38 18/04/20


Lúc tỉnh lại cảm thấy chóng mặt trầm trọng, xe đã ngừng lại.



Ánh sáng như tuyết trắng xuyên qua màn sương mù rọi vào cửa kính, tạo thành không gian mờ ảo như có mưa phùn trong xe.



Bên tai một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ thanh âm tuyết rơi đậu lại trên nóc xe, cũng chỉ có tiếng người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng hít thở.



Diệp Xuyên quay đầu nhìn, người đàn ông trầm mặc miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, ngồi trên ghế điều khiển lẳng lặng xuất thần, sườn mặt góc cạnh rõ ràng trong ánh sáng mơ hồ phảng phất như một pho tượng trầm tĩnh.



“Tỉnh rồi?”



Hắc Lục cầm điếu thuốc để bên miệng, nghiêng đầu nhìn cậu.



Diệp Xuyên ngồi lên từ ghế phó lái được chỉnh ngã ra phía sau, một cái áo ấm mềm mại từ đầu vai trượt xuống.



Áo màu đen, nhiễm mùi thuốc lá nhàn nhạt, rõ ràng không phải là của mình.



Diệp Xuyên giương mắt nhìn lại, trên người Hắc Lục chỉ mặc một cái áo len màu tối, cổ tay áo sơmi cùng áo len đều cuốn lên, lộ rõ khớp xương ở cổ tay.



“Tôi ngủ quên sao?”



Diệp Xuyên dụi mắt, có chút ngượng ngùng, cậu đâu có thói quen ngủ trước mặt người không thân thiết như vậy.



Có lẽ mình uống hơi nhiều, Diệp Xuyên nghĩ thầm, rượu trắng có khác, quả nhiên là nặng đô.



“Không sao.”



Hắc Lục dường như đang cười, “Uống nước đi, đợi một lát hẵng xuống xe, không thôi sẽ bị cảm.”



Diệp Xuyên đưa tay cầm lấy mới phát hiện Hắc Lục đưa qua không phải là nước bình thường, mà là một cái ly giữ ấm, vừa mở nắp ra, một làn hơi nóng thoang thoảng hương trà xông vào mũi.



Diệp Xuyên cảm thấy có chút bất ngờ, “Là trà sao?”



“Trà Phổ Nhỉ.”



Thanh âm Hắc Lục trầm thấp ở trong không gian nhỏ hẹp nghe đặc biệt thuần hậu, “Hồng trà làm ấm dạ dày, thích hợp uống vào mùa đông.”



Nước trà ấm áp, mang theo mùi hương hồng trà đặc hữu, vừa uống vào, từ đầu lưỡi đến dạ dày đều có cảm giác dễ chịu.



Diệp Xuyên hít vào một hơi thật sâu, “Thực thoải mái.



Bất quá cho dù là hồng trà hay trà xanh, đến tận bây giờ tôi uống rồi cũng không phân biệt được.”



Hắc Lục không để ý ừ một tiếng, “Giới trẻ đều thích đồ uống có tính kích thích.”



Diệp Xuyên bật cười, “Anh nói giống như mình sắp thành ông lão vậy?”



“Sắp già thực mà.”



Hắc Lục cúi đầu châm điếu thuốc, có chút cảm khái nói: “Qua năm nay tôi đã hai mươi bảy, gần ba mươi rồi.



Cậu bao nhiêu tuổi nào?”



“Vấn đề này thực khó mà trả lời.”



Diệp Xuyên thở dài trong lòng, nếu dựa theo trí nhớ mà tính, thì cậu và Hắc Lục bằng tuổi, nhưng điều này hiển nhiên không thể nói, có nói cũng chẳng ai tin, “Qua năm là mười chín, nhưng tâm hồn tôi tương đối già dặn.



Phải rồi, so với Hắc ca không sai biệt là mấy.”




Hắc Lục khôngó hiểu hỏi lại, “Chỗ này cách trường của cậu rất xa.”



“Không sao.”



Diệp Xuyên ngượng ngùng gãi đầu, “Giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi.



Tôi ở chỗ này cho qua một đêm, ngày mai mới về.”



Tay của Hắc Lục vỗ nhẹ trên vô lăng, dường như đang suy nghĩ cái gì.



Sau đó giảm tốc độ, quay đầu xe, quẹo vào một đường khác.



“Ai, Hắc ca, qua mất rồi.”



Diệp Xuyên quay đầu nhìn đèn nêon của khách sạn bị lùi về phía sau, “Khách sạn ở bên kia.



.”



“Không đi khách sạn.”



Hắc Lục ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, “Đã trễ thế này, cậu lại là học sinh, ở khách sạn không an toàn.”



Diệp Xuyên cảm thấy cách nói này.



thực 囧.



Cậu là một người đàn ông trưởng thành, làm sao mà lại không an toàn? Cướp sắc là không thể xảy ra, đã là một thanh niên cao lớn, cao hơn một mét tám, ai mắt bị mù mà đi ức hiếp mình? Về phần cướp của? Cậu nhìn chính mình, toàn thân không có lấy một tế bào nào giống kẻ có tiền.



Vậy không an toàn ở chỗ nào? Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng khi nghe được có người dùng giọng điệu quan tâm lo lắng cho mình, nội tâm Diệp Xuyên không phải không cảm động.



Ánh đèn đường ngoài cửa xe nhoáng lên lưu lại trên mặt Hắc Lục những vệt sáng tối khác nhau, hắn ngồi nơi đó, hình dáng sườn mặt rắn chắc như đá khắc, lại làm cho người ta có loại cảm giác an toàn.



Diệp Xuyên nghĩ thầm, mình mới gặp người này có ba lần, đối với lai lịch của anh ta cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả.



Nhưng kì lạ là, cậu cư nhiên hoàn toàn.



tin tưởng người này.



Diệp Xuyên nghĩ, có lẽ bởi vì lần đầu tiên nói chuyện điện thoại, Hắc Lục đã chỉ ra mọi chuyện một cách rất rõ ràng, nỗ lực cùng hồi báo, lợi ích về sau.



Quan hệ của bọn họ có khả năng tồn tại những khúc mắc gì đều được phân tích rành mạch, thật giống như lúc ban đầu quen biết lẫn nhau đã vẽ ra một vòng tròn thích hợp, một điểm mấu chốt rõ ràng.



Cái vòng tròn trò chơi này là do Hắc Lục vẽ ra, sau đó mình cũng chấp nhận rồi.



Diệp Xuyên tin rằng đây là một gợi ý, có ý nghĩa là trong vòng tròn đó, mình và hắn phải là loại quan hệ đối tác bình đẳng.



Mà quan trọng hơn, người này rất đáng để cho mình tin tưởng.



Quả nhiên là bạn cùng lứa tuổi có khác, dễ hiểu nhau ghê.



Tuy rằng người đàn ông bên cạnh này cũng không giải thích quá nhiều.



Diệp Xuyên nhìn ngã tư đường yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, nhịn không được mỉm cười hỏi, “Bây giờ phải đi nơi nào mới an toàn a?”



Hắc Lục cũng không quay đầu lại nói: “Nhà của tôi.”