Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:37 18/04/20


Lúc Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung quay trở lại mang theo vài túi đồ, ngoại trừ một ít đồ dùng bên ngoài, còn có mỹ phẩm linh tinh gì đó, xem ra là quà tặng cho Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn.



Diệp Xuyên đưa hai người tới một bàn có vị trí sáng sủa và yên tĩnh, theo thói quen hỏi, “Hai người muốn dùng gì?”



“Em chọn giúp đi.”



Diệp Thời Phi vò đầu của cậu, “Dù sao tụi anh cũng không phải muốn ăn mà đến đây.”



Diệp Xuyên gật gật đầu, biết hôm nay làm thế nào cũng không tránh khỏi gặp mặt, trong lòng cậu trở nên bình tĩnh rất nhiều.



Có lẽ số phận đã an bài, người nên gặp cuối cùng sẽ phải gặp thôi.



Nhưng nếu như có thể thay đổi thời gian và địa điểm lần đầu gặp mặt Lý Hành Tung, vậy muốn thay đổi một số chuyện về sau cũng không phải là không có khả năng.



Diệp Xuyên lơ đãng pha hai ly hồng trà nóng, lại lấy thêm mấy món điểm tâm đặt vào khay, đi ra khỏi quầy mới kịp nhận ra, những thứ mình lấy đều là món mà hai người kia thích ăn.



Cậu từng sống cùng bọn họ một thời gian quá lâu, đối với khẩu vị của hai người biết rất rõ ràng, nó đã trở thành thói quen khó mà thay đổi.



Với lại đến khi bưng khay ra khỏi quầy cậu mới nhận ra điều này, không lẽ lại quay trở vào.



Đành phải cắn răng đi đến trước mặt hai người, đem khay đồ ăn thức uống đặt trên bàn.



Diệp Thời Phi cười nói: “Vẫn còn nhớ rõ anh hai thích ăn bánh trứng trái cây cơ đấy, không uổng công anh thương em mà.”



Diệp Xuyên nhếch miệng cười cười, không lên tiếng.



Lúc cậu đến Diệp gia Diệp Thời Phi đã lên trung học, thời gian hai người ở chung cũng không nhiều lắm, bất quá Diệp Thời Phi chưa bao giờ bắt nạt cậu.



Nếu như không có sự xuất hiện của Lý Hành Tung, thì cả đời này làm huynh hữu đệ cung cũng không chừng.



Lý Hành Tung nhìn đĩa bánh pudding caramel trước mặt mình, trong lòng thoáng có chút cảm giác phức tạp.



Đối với món đồ ngọt mà mình yêu thích, ngay cả Diệp Thời Phi cũng không biết.



Nếu nói bánh pudding chỉ là trùng hợp, vậy thì bánh xốp chocolate phải nên giải thích như thế nào? Có thể khẳng định, trước đây hắn chưa bao giờ gặp qua em trai của Diệp Thời Phi, dĩ nhiên thiếu niên xa lạ này càng không thể biết được món ăn mà mình yêu thích, nhưng nếu nói đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì.



Lý Hành Tung cầm cái muỗng nhỏ múc một miếng bánh pudding đưa vào miệng.



Mùi thơm của bơ và caramel đánh thức vị giác, nơi trái tim cũng không hiểu vì sao trở nên dịu dàng hơn.



Ánh mắt Lý Hành Tung vô thức tìm kiếm bóng dáng của thiếu niên kia, một người tốt tính như Diệp Thời Phi thế nhưng lại có em trai khác biệt như vậy, thật sự là khó mà tin được.




Mà bây giờ, cậu chỉ dám ở một khoảng cách không sợ bị phát hiện lặng lẽ nhìn hắn.



Vẫn khắc sâu trong trí nhớ là gương mặt góc cạnh rõ ràng, màu da khỏe mạnh nhờ một thời gian dài chơi thể thao mà có, khuôn mặt anh tuấn, lông mi dày rậm, Diệp Xuyên thậm chí còn nhớ được rất rõ xúc cảm nơi đầu ngón tay khi lướt trên hàng mi ấy.



Diệp Xuyên vẫn cho rằng trên gương mặt Lý Hành Tung, hàng mi là đẹp nhất.



Rất dài, vừa dày vừa cong, vô hình trung nhu hòa bớt những nét cứng rắn lạnh lùng trên khuôn mặt của hắn.



Khi hắn chăm chú nhìn một người, ánh mắt thâm sâu khó lường đó khiến cho người ta liên tưởng tới bụi cỏ rậm rạp nép mình bên dòng suối, rồi lại tự mình sinh ra thứ ảo giác về xúc cảm dịu dàng.



Mà thực tế đã từng chứng minh, hết thảy ôn nhu Diệp Xuyên từng nhận được từ hắn cũng chỉ là ảo giác của chính cậu mà thôi.



Khi Diệp Thời Phi quay đầu nhìn qua, Diệp Xuyên thu lại biểu tình tự giễu chỉ trong nháy mắt, khoác ba lô lên lưng, bước nhanh tới.



Theo khoảng cách từng bước một đến gần, Diệp Xuyên cảm giác được rõ ràng, có gì đó ở nơi sâu nhất trong ký ức bay lên, bay lên mãi rồi nhanh chóng tiêu tan vào hư không.



Đã từng yêu, rồi sinh hận, dây dưa tuyệt vọng cũng trải qua, vì sai lầm này thậm chí cậu phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.



Quá đủ rồi, Diệp Xuyên.



Cậu tự nói với chính mình: Sự ngột ngạt làm người ta hít thở không thông này đều đã là quá khứ, thương lấy chính mình một chút đi.



Đẩy cánh cửa kính màu trà của tiệm cafe đi ra ngoài, Diệp Xuyên vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười với hai người đứng ở cửa, “Ngại quá, đã để cho hai người đợi lâu.



Để em giúp anh xách gói to đi.”



“Về nhà thôi!”



Diệp Thời Phi một bên giới thiệu cho Lý Hành Tung những địa điểm du lịch của N thị, một bên không khách khí đem hai cái túi xách bên tay trái đưa qua cho em trai.



Diệp Xuyên cầm lấy, quay đầu lại, tầm mắt đụng ngay cặp mắt tối đen như mực của Lý Hành Tung.



Lý Hành Tung sâu sắc cảm nhận được có điều gì đó vừa thay đổi ở người thiếu niên này.



Thế nhưng rốt cuộc đó là gì, hắn lại không thể nói nên lời.



Không đợi hắn tìm ra chút manh mối nào, Diệp Xuyên đã quay đầu, đi về phía trước.



Lý Hành Tung bỗng nhiên cảm thấy ở cậu toát ra một khí chất bí ẩn, làm cho người ta nhìn không thấu, tựa như một loại hấp dẫn, rất câu nhân.