Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 4 :
Ngày đăng: 18:37 18/04/20
Tắm rửa, thay quần áo xong, Diệp Xuyên ngồi giải hai đề thi, thẳng cho đến khi người giúp việc kêu ăn cơm mới đứng dậy đi xuống lầu.
Diệp Ninh Đức cùng Kiều Mẫn đều đã trở lại, đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung.
Kiều Mẫn xem ra rất thích Lý Hành Tung, là bạn cùng phòng của con trai, tướng mạo phong độ không còn gì để nói, gia thế lại tốt, đối với tương lai của Diệp Thời Phi vô cùng có lợi.
Vợ chồng Diệp Ninh Đức đương nhiên không dám coi thường.
Lúc Diệp Xuyên xuống tới nơi, trong nhà ăn các món đã được mang lên bàn, Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung, hai người đang đứng trước quầy rượu của Diệp Ninh Đức chọn rượu vang.
Kiều Mẫn thấy Diệp Xuyên đi xuống, giọng nói có chút trách mắng kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, “Làm gì mà giờ mới xuống, chỉ còn chờ có một mình cháu.”
Diệp Xuyên biết thái độ như vậy của Kiều Mẫn chỉ là muốn tỏ vẻ quan tâm trước mặt người khác, có điều giọng điệu vô cùng thân thiết vẫn làm cho cậu không thể cự tuyệt.
Nhếch miệng cười cười, Diệp Xuyên nhỏ giọng giải thích, “Cháu giải bài thi.”
“Đừng để mình quá mệt mỏi.”
Kiều Mẫn cũng không để ý nói một câu lấy lệ, thấy Diệp Thời Phi cùng Lý Hành Tung cầm chai rượu đỏ đi lại, vồn vả cười hỏi: “Tiểu Lý cũng có thể uống rượu chứ?”
Lý Hành Tung cười gật đầu, “Lúc đầu là uống trộm, giờ thì cha mẹ cũng không quản được nữa.”
Diệp Ninh Đức cũng cười lên, “Đều giống nhau thôi, tụi nhỏ lớn rồi sẽ không thích nghe cha mẹ khuyên nhủ.
Hiện giờ trong nhà cũng chỉ có Tiểu Xuyên là còn nghe lời, qua hai năm nữa thì không biết thế nào.”
“Tiểu Xuyên cũng uống một chút đi.”
Diệp Thời Phi vừa giải thích vừa rót cho Diệp Xuyên nửa ly, “Em cũng đã thành niên, nửa ly rượu đỏ đâu có đáng gì, thanh niên trai tráng là phải uống rượu gạo kìa.
Phải không, Tiểu Xuyên?”
Diệp Xuyên không muốn để ý, bất quá Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn đều đang ngồi ở đây, cậu không thể không quan tâm tới thái độ của họ.
“Chỉ nửa ly thôi đó.”
Diệp Ninh Đức cảnh cáo Diệp Thời Phi, “Hôm nay là trường hợp đặc biệt, con cũng đừng có dạy hư Tiểu Xuyên.”
“Nói cái gì vậy.”
Kiều Mẫn tỏ vẻ không hài lòng, “Gì mà dạy hư chứ.”
“Rượu vang đỏ rất có lợi mà.”
Diệp Thời Phi vội vàng nhảy ra giảng hoà, lại hướng về phía Diệp Xuyên nháy mắt, “Nửa ly có tác dụng cường thân kiện thể, không thể say được.”
Diệp Xuyên chỉ cười không đáp.
Bầu không khí trên bàn ăn được hâm nóng trở lại, Kiều Mẫn quay trở lại đề tài đi du lịch hè của Diệp Thời Phi, “Con nói đi Vân Nam mà, một tuần đủ không? Cuối tuần anh cả đi công tác trở về, các con vừa lúc có thể gặp mặt.”
Diệp Thời Phi rõ ràng có chút do dự, “Con định trực tiếp về trường luôn.”
“Không quay về sao?”
Kiều Mẫn kinh ngạc, “Nghỉ hè tới những hai tháng.
.”
“Ăn cơm, ăn cơm.”
Diệp Ninh Đức vỗ vỗ bàn tay Kiều Mẫn đặt ở trên bàn, nửa trách nửa an ủi nói: “Con cái lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, chúng ta cũng không hiểu được.”
Kiều Mẫn vẻ mặt phức tạp nhìn ông, rồi lại nhìn Diệp Thời Phi ngồi ở phía bên kia bàn, cuối cùng chỉ đành khẽ thở dài một hơi.
Diệp Xuyên lại âm thầm thở ra nhẹ nhõm.
Quả nhiên cùng với kiếp trước giống nhau, hai người bọn họ ở Vân Nam gần hai tuần, sau đó trực tiếp quay về B thị.
Lý Hành Tung sinh ra và lớn lên ở đó, mấy đời Lý gia ở nơi này đã xây dựng được nhiều mối quan hệ trải rộng trên nhiều lĩnh vực, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra Lý Hành Tung tuyệt đối sẽ chết già ở B thị.
Chỉ cần tránh xa cái nơi rắc rối này, như vậy mọi chuyện sẽ không giống với trước kia.
Nếu không phải chính mình quấn quít lấy hắn xin số điện thoại, rồi địa chỉ, lại còn cố ý ghi nguyện vọng thi vào trường đại học B, thì bọn họ khi đó vốn cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau.
Từ lúc gặp mặt tới nay đầu óc vẫn nặng nề choáng váng để tiếp nhận thông tin này, khó mà tỉnh táo được.
Diệp Xuyên cảm thấy mình phản ứng tựa như động vật đáng thương đụng phải thợ săn, bởi vì bản năng e ngại, tâm hoảng ý loạn chỉ biết trốn chạy, lại quên mất phản kháng như thế nào mới là tốt nhất.
Kỳ thật cậu cũng biết, hiện nay Lý Hành Tung đối với mình không có một chút lực sát thương nào.
Nhưng cậu cũng không muốn phải đợi đến khi mọi chuyện xảy ra lại lấy cớ là do chấp niệm và sự xúc động của mình.
Khi còn trẻ, cậu luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực hết sức mình tất sẽ có hồi báo, thậm chí trong thâm tâm còn cầu cho mình gặp may mắn, kỳ vọng vào một thời khắc nào đó, người kia rồi cũng sẽ nhận ra mình là tốt nhất.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy xót xa.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu thật sự chưa từng hận Lý Hành Tung, chẳng có lý do gì để hận hắn.
Không tiếp nhận tình cảm của người khác đâu phải là lỗi.
Nhưng mà hắn không nên biết rõ bản thân mình không yêu, lại vẫn đáp ứng cùng cậu kết giao, vừa hại người lại hại cả mình, làm cho mọi chuyện hóa thành phiền phức, từ không rõ ràng cuối cùng trở nên không thể vãn hồi.
Có lẽ điều mà Diệp Xuyên không thể buông được, chính là mình toàn tâm toàn ý nỗ lực, nhưng đối phương lại không để những điều đó vào mắt.