Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 5 :
Ngày đăng: 18:37 18/04/20
Lấy cớ phải làm bài tập, Diệp Xuyên cơm nước xong liền quay về phòng.
Phòng ngủ của cậu ở lầu hai, phía dưới chính là phòng khách kế bên nhà ăn.
Mở cửa sổ ra, ngồi bên cạnh bàn học, âm thanh cười nói ở dưới lầu nghe rất rõ ràng.
Diệp Xuyên ít nhiều có chút nóng nảy.
Khó khăn lắm cuộc tụ họp dưới lầu mới giải tán, lại đến phòng Diệp Thời Phi ở bên cạnh ồn ào náo nhiệt, hai người không biết lục lọi tìm kiếm cái gì.
Có lẽ là thu xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân để chuẩn bị cho chuyến đi, cũng có thể đang xem lại tất cả món quà lưu niệm mà Diệp Thời Phi sưu tầm qua những cuộc du lịch, tiếng nói cười làm cho người ta cảm thấy chói tai.
Diệp Xuyên đẩy bài thi sang một bên, từ túi sau ba lô lấy ra gói thuốc lá và cái bật lửa đốt một điếu.
Thói quen hút thuốc là khi sống chung cùng Lý Hành Tung mà có.
Đó là đoạn thời gian hai người thường xuyên cãi nhau, trong lòng Diệp Xuyên buồn phiền, buổi tối liền không về nhà mà hay la cà trong các quán bar, cũng từ đó mới sinh ra thói quen hút thuốc.
Bất quá cậu cũng không nghiện, chỉ khi nào phiền muộn thì mới hút một điếu.
Cậu không thích trên người mình nhiễm mùi khói thuốc.
Vừa hút được hai hơi, thì nghe tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thời Phi đứng ngoài cửa gọi cậu, “Tiểu Xuyên?”
Diệp Xuyên vội vàng đem điếu thuốc ấn vào bệ cửa sổ, lại cầm bài thi đứng trong phòng quạt qua lại vài cái, mới nơm nớp lo sợ chạy tới mở cửa.
Tuy rằng cậu không ngại người khác nghĩ như thế nào đối với chuyện mình hút thuốc, nhưng dù sao nơi này cũng là Diệp gia, cậu cần phải giữ gìn nếu không muốn bị chú ý.
Mở cửa ra, người đứng phía trước là Lý Hành Tung.
Diệp Thời Phi đứng ở cầu thang cách đó không xa, đang nghe Kiều Mẫn dặn dò về những tuyến đường trong nội thành, xem ra hai người kia dự tính đi ra ngoài chơi.
Lý Hành Tung tựa vào khung cửa, lười biếng liếc mắt nhìn không gian căn phòng ở phía sau lưng cậu, tựa như là nắm rõ bí mật của cậu trong tay, ánh mắt toát ra thần sắc ý vị thâm trường.
Diệp Xuyên không tự giác lui về phía sau một bước.
Lý Hành Tung đột nhiên tiến lại gần, hơi thở ấm áp thổi nhẹ vào tai.
Diệp Xuyên đang muốn tránh ra, thì nghe hắn dùng thanh âm nhỏ xíu chỉ hai người nghe được cười bảo: “Trẻ con không nên vụng trộm hút thuốc nha.”
Diệp Xuyên không biết hình thức ở chung của hắn cùng Diệp Thời Phi là như thế nào, nhưng Lý Hành Tung chưa bao giờ nói chuyện công ty với cậu.
Đó là thời gian ở kiếp trước, Diệp Xuyên luôn cố tránh đi không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng mặc dù tận lực không đi đến tận cùng của vấn đề, trong lòng cậu cũng biết rành mạch: Sự tín nhiệm của Lý Hành Tung chưa từng trao cho người đầu gối tay ấp.
Chuyện tình cảm, cho tới bây giờ cũng không phải là bạn bỏ ra bao nhiêu, thì có thể nhận lại được bấy nhiêu.
Cũng đâu phải là mua bán.
Diệp Xuyên biết như vậy.
Nhưng chính mình đánh mất đi bao nhiêu năm tháng, sự nỗ lực, tinh thần, quan tâm và.
Tình yêu nữa, vậy mà đều không đổi được sự tin cậy cơ bản nhất.
Không thể không nói, tâm huyết của mình thật đúng là vô nghĩa.
Tình cảm thất bại triệt để như thế.
Sinh hoạt cũng chẳng hơn, vì chọn cái nghề mà mình không hứng thú cho nên hiệu quả không cao, quan hệ với đồng sự hờ hững, còn với cha mẹ nuôi cho tới lúc chết cũng không mấy tới lui.
Từ lúc bắt đầu quen biết người kia, hắn vốn không làm bất cứ chuyện gì để cho mình hài lòng.
Chấp niệm tựa như một bóng ma.
Khiến con người vạn kiếp bất phục.
Nghe dưới lầu truyền đến thanh âm động cơ ô tô, trong lòng Diệp Xuyên vô cùng buồn bực.
Bàn tay cậu run rẩy đốt cho mình điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Hương vị khói thuốc cay xè lan tràn khắp trong khoang miệng, đáy lòng lạnh lẽo dường như phảng phất được nhuộm một lớp mỏng của sự ấm áp.
Đây là mùi vị cậu rất quen thuộc, khô mà ấm áp, mang theo một tia oán hận mờ nhạt khó tả.
Diệp Xuyên vùi mặt vào lòng bàn tay, thở ra thật dài.