Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:37 18/04/20


Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung không biết đi tiêu dao nơi nào, đến sáng cũng không quay về.



Khi Diệp Xuyên chạy bộ về đến nhà, Diệp Ninh Đức đã đi làm, Kiều Mẫn còn chưa rời giường, lầu trên lầu dưới đều im lặng.



Diệp Xuyên chợt thấy thật lạnh, tắm rửa thay quần áo xong liền bắt xe bus đến tòa nhà Hải Thiên.



Để kịp thời gian phục vụ nhân viên văn phòng, quán cà phê sẽ mở cửa lúc 8:30.



Khi Diệp Xuyên chạy tới, trong quán đã có nhân viên quần áo chỉnh tề đang chờ mua bánh mỳ mới ra lò còn nóng hổi, trước quầy chỉ có Thiệu Hoa và một nữ phục vụ tên là Tiểu An, hai người bận tối tăm mặt mày.



Diệp Xuyên thay đồng phục, vội vội vàng vàng chạy tới phía trước quầy hàng giúp đỡ đón tiếp khách.



Khoảng một tiếng vào buổi sáng sau khi mở cửa là thời gian quán đắt khách nhất, thêm một đôi tay có thể giải quyết không ít vấn đề.



Bất quá lúc này Thiệu Khải vẫn còn lười biếng ngủ vùi, Thiệu Hoa tuy rằng không đành lòng trách cứ hắn, nhưng đứng dưới góc độ so sánh vẫn cảm thấy Diệp Xuyên so với đứa cháu vô tâm vô phế của mình hiểu chuyện hơn nhiều lắm.



Hơn chín giờ, khách trong quán đã giảm bớt.



Thiệu Hoa từ sau bếp bưng một ly sữa nóng đưa cho Diệp Xuyên, hắn biết cậu nhóc này không thường ăn sáng, bất quá vào lứa tuổi này đang là thời điểm cơ thể phát triển, bổ sung dinh dưỡng là rất quan trọng.



“Cám ơn chú Thiệu.”



Diệp Xuyên cầm ly sữa, Thiệu Hoa lại đưa qua một đĩa nhỏ điểm tâm không ngọt lắm.



Cậu giống như đại đa số nam sinh không thích ăn đồ ngọt, bất quá tay nghề của Thiệu Hoa quả thật rất cao, cho dù chỉ là món bánh bích quy trứng đơn giản cũng ngon hơn nhiều so với bình thường vẫn bán bên ngoài.



“Đang tuổi lớn, dinh dưỡng không đủ sẽ không thể phát triển chiều cao.”



Thiệu Hoa thấy cậu ăn giống như mèo ngửi, nhịn không được cười trêu ghẹo cậu, “Tán tỉnh nữ sinh cũng cần có vốn mà.”



Diệp Xuyên cũng cười.



Tháng sau cậu tròn mười bảy tuổi, chiều cao đã hơn một thước bảy mươi lăm, phỏng chừng trước hai mươi tuổi thế nào cũng thêm được vài cm.



“Sắp tốt nghiệp cấp ba, có dự tính gì không?”



Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Diệp Xuyên đã bị hỏi về vấn đề này hai lần rồi.



Thế nhưng dù sao cậu cũng đang là học sinh, những người không quá thân thuộc cũng chỉ có thể hỏi chuyện này.



“Cháu chưa quyết định.”



Diệp Xuyên mơ hồ nói: “Cháu định thi y hoặc là luật.”



Thiệu Hoa nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Làm bác sĩ cũng vất vả lắm đấy.”



Rất vất vả sao? Diệp Xuyên chưa từng nghĩ về điều đó.




Diệp Thời Phi nở nụ cười, “Ngày mai anh đi rồi, buổi tối trở về tiễn anh được không? Anh hai có quà cho em nè.”



Diệp Xuyên không muốn về.



Nhưng đây là ngày nghỉ hè ở nhà cuối cùng của Diệp Thời Phi, cậu mà trốn quả thật có chút không thích hợp.



Ít nhất Kiều Mẫn sẽ có ý nghĩ không hay.



“Được.



Tan tầm em sẽ về.”



Diệp Xuyên tuy trong lòng không tình nguyện, nhưng ngoài miệng vẫn cứ thống khoái đáp ứng.



“Ngoan.”



Diệp Thời Phi cười nói: “Có cần anh đón em không?”



“Không cần.



Em đi xe bus được rồi.”



“Được rồi.



Anh ở nhà chờ.”



Lúc sắp tắt điện thoại, Diệp Xuyên vẫn là không nhịn được, hỏi về vấn đề muộn phiền ở trong lòng, “Hôm nay sao anh lại ở nhà a, không đi ra ngoài chơi sao?”



“Làm biếng.”



Thanh âm Diệp Thời Phi nghe rất uể oải, “Vốn là định đi leo núi, nhưng tối hôm qua uống rượu quá khuya, hôm nay anh với Hành Tung dậy không nổi.



Dù sao cũng không phải là thắng cảnh nổi tiếng, có đi hay không cũng chẳng hề gì.”



Diệp Xuyên cầm di động, trong lòng có loại cảm giác mờ mịt bối rối.



Đầu tiên là nguyện vọng của Thiệu Khải thay đổi, giờ lại tới hành trình đã sắp đặt trước của Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung cũng xảy ra biến hóa.



Kế tiếp, lại sẽ có chuyện gì kinh hỉ.



Không phải, là kinh hách ở phía sau chờ mình đây? Diệp Xuyên xoa nhẹ cái trán đang đau buốt, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi chính mình, cái gọi là trí nhớ ở kiếp trước có thể nào.



chỉ là ảo giác hay không? Nhà tâm lý học có nói mỗi một con người đều là con bệnh tâm thần tiềm năng, trí nhớ này làm cậu cảm thấy áp lực, phải chăng là do cậu phát bệnh? Có nên đi gặp bác sĩ tâm lý không đây? Lần đầu tiên Diệp Xuyên bắt đầu thật sự lo lắng tinh thần của chính mình có vấn đề.



Tiền tiêu vặt của cậu hẳn đã đủ dùng, vấn đề hiện tại là, cậu đi đâu để tìm được một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy?