Mục Cửu Ca

Chương 13 : Mục cửu ca cầu hôn

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Người ra mở cửa không phải là Hoa Vô Ý, mà là một cậu bé trông gầy gò yếu ớt vô cùng. Cậu bé này nhìn dáng vẻ kỳ quặc của Mục Cửu Ca, tay sờ cằm liếc nhìn Mục Cửu Ca thầm đánh giá một hồi.



Mục Cửu Ca lùi lại một bước, hỏi: “Anh Hoa Vô Ý có nhà không? Tôi là hàng xóm của anh ấy, có chút việc muốn gặp.”



“Chị muốn gặp có chuyện gì, có thể nói với em.” Cậu bé nói.



“Xin hỏi em là?”



“Em là con của bố Hoa Vô Ý.”



“…”Mục Cửu Ca sửng sốt sững sờ



“Lừa chị đấy, chị cũng chẳng nhìn xem anh ấy bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi rồi.”



Mục Cửu Ca không biết nói gì.



“Thực ra em là bạn trai của anh ấy. “



Mục Cửu Ca sau khi tiêu hóa xong nói: “… Ý của em là anh Hoa Vô Ý không những là gay, mà còn mắc bệnh yêu trẻ con?”



“Em hai mươi mốt tuổi rồi.”



“Bốc phét.”



“Thật đấy, em mắc bệnh chậm lớn.”



“Ồ, cậu mắc bệnh người lùn đúng không?”



Lần này đến lượt cậu bé không biết nói gì: “… Chị nhìn thấy em có điểm nào giống người lùn?’



“Anh Hoa Vô Ý không có nhà à?” Mục Cửu Ca hỏi thẳng vào vấn đề.



Cậu bé lại một lần nữa thầm đánh giá cô, rồi ngoắc tay mời: “Chị vào đi.”



“Cảm ơn, nhưng có lẽ chờ anh Hoa Vô Ý về chị sang sau.” Mục Cửu Ca lại lùi ra sau.



“Đừng đi.” Không ngờ cậu bé lại trực tiếp kéo tay cô.



Mục Cửu Ca muốn tránh mà tránh không kịp, động tác của cậu bé này nhanh thật.



Cậu bé cầm lấy tay của cô, mặt tự nhiên lại đỏ lên nói: “Em hai mươi mốt tuổi thật đấy.”



Mục Cửu Ca: “…”



Cậu bé nuốt nuốt nước miếng, mặt đỏ tía tai: “Em, em vẫn chưa có bạn gái. Chị có thể cân nhắc em một chút không?”



Mục Cửu Ca nhìn thiếu niên trước mặt trông chỉ như cậu bé mười hai, mười ba tuổi, mà cười không được khóc cũng không xong: “Không phải em nói em là bạn trai của Hoa Vô Ý à?”



“Không thành vấn đề, nếu chị cân nhắc em, em sẽ đá anh ấy.” Cậu bé trả lời một cách dứt khoát.



Mục Cửu Ca bật cười, tự nhiên tâm tình cũng tốt hẳn lên: “Cám ơn em, nhưng chị thật sự không có khuynh hướng yêu trẻ con đâu.”



Cậu bé bĩu môi: “Chị vào đây, em cho chị xem chứng minh thư nhân dân.” Cậu bé kéo Mục Cửu Ca đi vào phòng.



Mục Cửu Ca không muốn đi vào, nhưng sức của cậu bé này cũng thật khỏe, kéo một cái đã lôi tuột cô đi vào phòng rồi.
Mục Cửu Ca để đũa xuống, cầm lấy miếng chân giò gặm.



Hoa Vô Ý cũng dùng tay cầm một miếng chân giò bắt đầu gặm.



Ăn xong miếng chân giò, Mục Cửu Ca lại nhìn thấy trong bát xuất hiện một cái đầu gà.



Mục Cửu Ca gắp miếng đầu gà hỏi: “Ai thích ăn cái này không? Tôi không thích ăn đầu gà.”



Trịnh Dã lập tức giơ tay, Mục Cửu Ca gắp miếng đầu gà vào bát của anh ta.



“Tôi muốn ăn thịt bò bít tết.” Mục Cửu Ca nói với Hoa Vô Ý ngồi bên canh.



Hoa Vô Ý buông đũa xuống, lấy đĩa thịt bò bít tết phía xa kia đặt ở trước mặt cô.



“Cám ơn.” Mục Cửu Ca gắp miếng thịt bò, phát hiện bát của mình không có gì, Chu Tiểu Ảnh không ân cần gắp thức ăn cho cô nữa, mà ngược lại lại gắp những món mình không thích ăn vào bát của Trịnh Dã.



Trịnh Dã vừa làu bàu vừa ăn những đồ mà Chu Tiểu Ảnh gắp cho anh ta.



“Chị hai, cạn một ly đi.” Trịnh Dã nhấc ly rượu lên.



Mục Cửu Ca lắc đầu nói: “Hôm nay tôi không có hứng uống rượu, để lần khác đi.”



“Làm sao thế? Chị hai, ai bắt nạt chị à?” Trịnh Dã hỏi luôn.



Mục Cửu Ca buông đũa, nghĩ một lúc rồi nói với Hoa Vô Ý: “Ngày mai anh có thời gian không?”



“Uh, có”



“Sáng ngày mai chúng ta đi công chứng hợp đồng trước hôn nhân, chiều đi đăng ký kết hôn, anh xem có được không?”



“Được, cơm đủ chưa?”



“Đủ rồi.” Mục Cửu Ca nhẹ nhàng thở phào một cái, cầm lấy đũa lên tiếp tục ăn cơm.



Trịnh Dã mở to miệng, nghi ngờ ngoáy ngoáy lỗ tai.



Chu Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, hỏi: “Nội dung hợp đồng trước hôn nhân là gì?”



“Rất đơn giản.” Mục Cửu Ca trả lời: “Tài sản trước hôn nhân của ai người đó giữ, bố mẹ của ai cũng do người đó chịu trách nhiệm chăm sóc, đối phương không có nghĩa vụ chia sẻ; nợ của ai người đó trả; nếu sau này ly hôn, đối phương không được chia bất kỳ tài sản nào của bên còn lại. Nếu anh Hoa còn có vấn đề nào khác cần bổ sung, cứ nêu ra.”



“Nghe thì có vẻ rất công bằng, nhưng hợp đồng kiểu này thực ra đối với bên nữ không có lợi.” Chu Tiểu Ảnh nhìn vào mắt Mục Cửu Ca rồi nói.



“Tôi là người cầu hôn, nên đương nhiên không thể để anh Hoa chịu thiệt được.” Mục Cửu Ca cười cười.



Hoa Vô Ý đối với mấy nội dung của hợp đồng chẳng nói đồng ý, cũng chẳng nói không đồng ý.



Mục Cửu Ca nhìn anh hỏi: “Cuối cùng tôi hỏi anh một vấn đề, bạn Chu Tiểu Ảnh đây là bạn trai của anh à?”



“Phụt” Trịnh dã phun ngay ngụm rượu đang uống.



Chân gà Châu Tiểu Ảnh đang cầm rơi lên bàn.



Hoa Vô Ý ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn vào mắt Chu Tiểu Ảnh nói: “Cậu ta ngốc, em cũng ngốc theo cậu ta à?”