Mục Cửu Ca

Chương 14 : Giấy chứng nhận

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Trên kênh thế giới xuất hiện sáu chữ vàng được in đậm cực kỳ lớn: “Tin Hot! Đại ca kết hôn”



Hả? Phía dưới liên tiếp hiện ra những dấu chấm hỏi.



“Có phải gõ sai chữ rồi không? ‘Hôn mê’ (昏) gõ thành ‘kết hôn’ (婚)?” Có người tỉnh táo hỏi.



Đáng tiếc là không có người trả lời. Người vừa tung tin tức ấy đã lặn mất tăm, không biết có phải đang ngồi sau màn hình, cười trộm phản ứng của mọi người không nữa.



“Này, ai ở chung cư Ngân Hà, cho vài thông tin xác thực đi.”



“Thông tin vừa rồi là ai tung? Tên khốn kiếp nào dám ẩn thân rồi tung tin trên kênh thế giới thế hả?”



“E là tin giả rồi, sao đại ca có thể kết hôn được?”



“Đúng vậy, a, đại ca đi xem bói, thầy bói nói kiếp trước đại ca gây nghiệp chướng quá nhiều nên kiếp này nhất định phải sống độc thân cả đời! Không nên được duyên vợ chồng!”



“Đúng vậy, cho dù kết hôn cũng không nhanh như vậy chứ?.”



“Không phải nói mấy hôm trước đại ca mới đi dạo với một cô gái sao?”



“Kết hôn chớp nhoáng là không hạnh phúc!!!”



“Nghe nói còn là tình yêu chị em nữa.”



Văn Chim Câu tổng kết: “Kết hôn chớp nhoáng + tình chị em = giết chết tình yêu! Sau khi kết hôn, cãi nhau với ngoại tình như ăn cơm bữa.”



Thế là những nội dung phía sau càng lúc càng lạc đề, toàn thảo luận xem kết hôn vội vã cùng tình cảm chị em có phải là hợp tình hợp lý hay không, dường như không một ai xem tin tức vừa tung ra kia là sự thật.



“Một đám ngu ngốc.” Chu Tiểu Ảnh khinh thường cười nhạo, giơ chân đóng máy tính lại, sau đó lôi một con gấu béo mập trên ghế salon rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Ngày mai lại phải đi làm, thật mệt mỏi.



Đúng 8:30 sáng ngày hôm sau, Mục Cửu Ca đã chờ sẵn Hoa Vô Ý ở trước cửa nhà, không gõ cửa mà đợi cho tới khi anh ta ra ngoài.



“Chào buổi sáng”



“Chào buổi sáng”



“Nếu anh hối hận thì có thể nói ngay bây giờ.” Mục Cửu Ca quay đầu nói.



“…Đi thôi.” Hoa Vô Ý dẫn đầu xuống lầu.



Dọc đường đi cả hai đều im lặng. Mục Cửu Ca không biết nên nói gì cho phải, hơn nữa trong đầu còn đang hỗn loạn, chẳng biết vì sao luôn có cảm giác ngỡ ngàng và sợ hãi kỳ lạ. Ngồi ở trong xe taxi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cô không để ý một chút nào. Ngay cả Hoa Vô Ý nói tài xế đi đâu, cô cũng không để ý.



Hoa Vô Ý vốn là người ít nói, thấy Mục Cửu Ca không nói lời nào, mà chuyện không cần thiết thì anh cũng không chủ động mở lời.




Trên tờ giấy có một dòng chữ to được viết bằng bút dạ: ‘Tôi muốn bế quan ba ngày, không có việc thì đừng tìm tôi, có việc thì nhắn tin.



By: Mục Cửu Ca’



Phía dưới là số điện thoại di động.



Kết quả đúng 12 giờ trưa, Mục Cửu Ca đang mải miết thêu thùa ở trong nhà bỗng nhận được một tin nhắn: “Qua đây ăn cơm trưa.”



Mục Cửu Ca không thèm để ý, kết quả là cửa nhà mình bị người ta gõ ‘cộp cộp cộp cộp’ liên hồi.



Mục Cửu Ca tức quá hét lên một tiếng, sau đó đặt kim thêu xuống, đi ra mở cửa.



“Tôi đang làm việc. Không phải đã nói không có việc gì thì đừng tìm tôi sao!”



“Ăn cơm, việc trọng đại.”



“…” Nhìn ánh mắt kiên trì của đối phương, Mục Cửu Ca nhận thua, đành phải khóa cửa sang nhà đối diện ăn cơm.



Ăn cơm xong, Mục Cửu Ca cố gắng kiên trì rửa hết đống chén bát rồi mới về nhà.



Hoa Vô Ý không có cản cô, chỉ thu dọn với cô.



Đúng sáu rưỡi tối, Mục Cửu Ca lại nhận được một tin nhắn: “Qua đây ăn cơm tối.”



Lần này Mục Cửu Ca không dám phớt lờ, bỏ đồ thêu xuống, rửa tay, cầm chìa khóa, mở cửa ra đi ngoài.



Hai ngày sau, mỗi ngày Mục Cửu Ca đều sẽ nhận được 3 tin nhắn của Hoa Vô Ý.



Đến ngày thứ tư, anh em nhà họ Hàn tới, đúng hẹn đến đón người.



Mục Cửu Ca không nói cho Hoa Vô Ý, trực tiếp mang mấy đồ nghề rồi đi với bọn họ.



Ngồi trên xe, cô gửi một tin nhắn cho Hoa Vô Ý: “Có việc nên phải rời nhà 7 ngày, đừng lo.”



Rất nhanh Hoa Vô Ý đã trả lời cô: “Mỗi ngày nhớ báo bình an. Gặp chuyện xấu, phải nhớ tìm anh. Còn nữa, anh đoán là em đi đánh quái nên anh đã gắn thiết bị theo dõi mới nhất của công ty anh lên người em…. Đừng tố cáo anh nhé!”



Mục Cửu Ca nhìn tin nhắn mà dở khóc dở cười, nhưng không thể phủ nhận là cô bỗng nhiên không thấy sợ nữa. Bây giờ cô đã đủ tỉnh táo và bình tĩnh để đối phó với những chuyện sắp xảy ra.



Mộ lúc sau, Mục Cửu Ca được đưa đến một xưởng thêu và dệt vải, rồi ở nơi này đúng một tuần.



Một tuần sau, Mục Cửu Ca dẫn Tô Ngải về nhà.