Mục Cửu Ca

Chương 17 : Tư cách dự thi

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Tổ tiết mục cuộc thi Thách đấu tài năng thêu tay truyền thống Trung Quốc, văn phòng Ban tổ chức thành phố Trung Sơn.



“Lần này số người tham dự nhiều thật đấy, vẫn còn hai ngày nộp đơn dự thi nữa mới kết thúc, thế mà số lượng người nộp đơn đã vượt xa so với số lượng người tham cuộc thi điêu khắc rồi, bây giờ vẫn còn nhiều người thích mấy trò thêu tay này thế cơ à?” Một thành viên trong tổ sau khi sắp xếp lại danh sách những người tham dự, than vãn một câu.



“Chắc thêu thùa tương đối dễ học, bây giờ đang quay lại mốt truyền thống, mấy năm trước thêu chữ thập chẳng phải làm mưa làm gió cả Châu Á còn gì.” Một thành viên khác lại tiếp lời.



“Hầu như đều là nữ dự thi, tổ trưởng Trần, cuộc thi này sau cùng không khéo lại thành cuộc thi tuyển Người đẹp mất.” Có người nói đùa một câu.



Tổ trưởng Trần dừng tay: “Đại khái đây cũng được cho là một chiêu trò trong cuộc thi này, nghe nói thí sinh được đặc cách vào thẳng trận chung kết là một siêu mĩ nữ đấy, nhưng ai mà biết kết quả bình chọn cuối cùng của mọi người như thế nào chứ, loại thủ công mỹ nghệ truyền thống này, người già và dân tộc thiểu số tham dự lại hay được sự quan tâm của người xem hơn.”



“Tiểu Trần.” Cửa văn phòng được đẩy ra, một vị trung niên ngó đầu vào vẫy vẫy tay với tổ trưởng Trần.



“Chủ nhiệm Trương.” Tổ trưởng Trần vội đứng dậy đi nhanh ra phía cửa.



“Giới thiệu với cậu một chút, đây là thư ký Lý, thành viên Ban tổ chức trong cuộc thi lần này.” Chủ nhiệm chương trình Trương giới thiệu với tổ trưởng Trần.



“Xin chào thư ký Lý.” Tổ trưởng Trần mặt mày rạng rỡ, bắt tay với thư ký Lý.



“Xin chào, xin chào! Tổ trưởng Trần phải không? Chất lượng thí sinh của mỗi cuộc thi do thành phố Trung Sơn bình chọn lần nào cũng rất giỏi, đều là công lao các anh làm nghiêm ngặt cả.”



“Không dám, không dám, các thi sinh đều là do mọi người bình chọn, chúng tôi cũng chỉ mời các chuyên gia đến chọn ra những tinh anh từ những người tham dự mà thôi. Tiết mục lần này có thể bùng nổ trong phạm vi cả nước đồng thời có sức ảnh hưởng lớn như vậy, là do Ban tổ chức đã làm ra một kế hoạch hoàn hảo.”



Ba người sau một hồi ca ngợi và tâng bốc lẫn nhau, thư ký Lý mới đi vào vấn đề chính: “Lần này tôi đến đây là vì một nội dung tố cáo, sự việc có liên quan đến một thí sinh dự thi đã ăn cắp kỹ nghệ gia truyền của người khác, Ban tổ chức rất coi trọng sự việc này, lo lắng trong số những người tham dự có người không thích hợp lại được bình chọn, cho nên đặc biệt cử tôi xuống để nói rõ.”



Nói rõ cũng chính là giám sát, chủ nhiệm Trương và tổ trưởng Trần đều là người nhanh nhạy, mới nghe qua đã có thể hiểu rõ.



“Có biết tên không?” Tổ trưởng Trần hỏi.



“Có.” Thư ký Lý gật đầu nói: “Trong danh sách những thí sinh tham dự lần này, nếu có người tên Mục Cửu Ca đăng ký, mong các anh hãy hủy tư cách tham dự giải của thí sinh này đi. Các anh có biết nhà máy dệt Hàn Vĩ Thiệu không? Phu nhân của ông ta là bà Lý đã trực tiếp đến nói rõ với Ban tổ chức về việc này, Mục Cửu Ca tuy là cháu ngoại của bà ta, nhưng phẩm cách con người không ra gì, trước đó đã dùng mọi cách để học trộm được từ cháu nội của bà ta là Hàn Điềm Phương một số kỹ nghệ thêu tay gia truyền bí mật của nhà họ Lý, lại còn dùng người mẹ đang bệnh nặng ra uy hiếp, ép buộc bà Lý phải đưa cho cô ta khoản tiền hai trăm vạn.”



“Ồ, cô gái này thật ghê gớm.”



Chủ nhiệm Trương cũng lắc đầu nói: “Con gái bây giờ thật là, không chịu rèn rũa phẩm hạnh, cả ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, lại còn muốn lên truyền hình để làm người nổi tiếng, haizzz.”



“Đúng vậy.” Thư ký Lý cũng phụ họa theo, thở dài một cái rồi nói tiếp: “Bà Lý vì việc này mà vô cùng tức giận, nhưng người già dễ mềm lòng, cũng không muốn làm to chuyện mà ảnh hưởng đến cháu ngoại sau này sẽ gặp trở ngại, bà ấy hi vọng chúng ta có thể ngầm giải quyết việc này.”



Hai người đều nhìn về phía tổ trưởng Trần, tổ trưởng Trần vội nói: “Để tôi đi xem xem có đơn tham gia dự thi của cô gái này hay không?”



“Nếu có, hi vọng có thể giải quyết trong ngày hôm nay.” Thư Ký Lý đáp lời



“Ok, hôm nay tôi sẽ tăng ca để giải quyết việc này.” Tổ trưởng Trần khẳng định.



Mục Cửu Ca xách hai túi đựng đầy đồ ăn mua ở siêu thị, đi lui đi tới trước cửa nhà đối diện.



Quãng thời gian này toàn do Hoa Vô Ý lo việc cơm tối, mà cô thì ngoài việc rửa bát và dọn dẹp ra lại chẳng làm việc gì khác, kể cả tiền ăn cũng chẳng đưa xu nào.



Trước khi về cô đã nghĩ xong xuôi, sau khi gõ cửa sẽ xách túi đồ ăn vào nhà, nói với Hoa Vô Ý rằng từ sau cô sẽ phụ trách việc mua thức ăn, nếu anh ấy thích nấu ăn hơn thì đổi lại như thế cũng được, tóm lại cô sẽ nhất quyết chịu một nửa tiền ăn.



Ấy thế mà đã đứng trước cửa rồi, cô lại thấy ngại.



Nói đến nói đi, ngoài cái lần cầu hôn ấy ra, hình như cô cũng chưa có lần nào chủ động gõ cửa nhà Hoa Vô Ý.



“Em không thấy nặng à? Sao không để đồ lên mặt đất?” Một giọng nói mang theo ý cười từ phía cầu thang vọng tới.



Mục Cửu Ca quay người, Hoa Vô Ý đeo một cái balo vải bò đã về.




“Giống chỗ nào?” Mục Cửu Ca cười nhẹ.



Hoa Vô Ý dừng một chút, rồi làm ra vẻ rất nghiêm túc thốt ra bảy chữ: “Bộ phận sinh dục đều ở ngoài.”



“… … Em KHINH.”



“Hoa phu nhân, em nói bậy.”



Mục Cửu Ca thật lòng còn muốn nói bậy hơn nữa: “Em cứ tưởng anh là một người đứng đắn nghiêm túc, ai dè anh căn bản… Xin hỏi giới tính thực thụ mà anh đang giấu diếm chính là một tên lưu manh có phải không?”



“Không phải.” Hoa Vô Ý bỏ tỏi đã băm nhỏ cùng với ớt tiêu và nguyên liệu khác vào chảo dầu: “Anh chỉ nói sự thật, cái này… lưu manh á?”



May mà anh không nói bản thân muốn làm mấy hành động đâm chọc kỳ quặc trên người cô với cô, nếu không… nguy cơ anh vừa kết hôn đã phải ly hôn là rất cao. (câu này phải dịch giảm tránh rất nhiều về mặt nghĩa đen, nếu không thì thô không chịu nổi)



“Có những chuyện không phù hợp nói với con gái.” Mục Cửu Ca không hiểu nổi, anh chàng này là không hiểu thật hay do tính của anh chàng là như vậy nữa.



Bắc chảo cá xuống, mùi thơm của cá ran lan tỏa khắp bếp.



“Ồ? Nói với em cũng không được sao?” Hoa Vô Ý hình như đang rất bối rối.



“… Xin hỏi có phải anh từng sống trên một thế giới có con gái phải không? Quãng thời gian anh đi học, xung quanh không có con gái à? Anh lớn từng này rồi cũng chưa từng có bạn gái sao?”



“Anh chưa từng được đi học, cũng chưa từng có bạn gái.”



“Hả?” Mục Cửu Ca há hốc miệng.



Hoa Vô Ý vươn tay khép miệng cô lại nói: “Không nhất định cứ phải đi học mới học được tri thức, cũng không nhất định đàn ông trước khi kết hôn là phải có bạn gái.”



Mấy món ăn được nấu trong vòng một tiếng, trong một tiếng đồng hồ này, Mục Cửu Ca phát hiện tâm tình của mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn tức giận và cảm giác không biết phải làm sao như lúc mới nghe điện thoại xong nữa.



Nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn ở trong bếp cùng với cô, Mục Cửu Ca tò mò, không biết người này đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào nhỉ? Vì sao có cảm giác anh với những người đàn ông khác rất khác nhau?



Cô có thể cảm nhận được, anh cũng đang học cách việc ở chung với cô, nhưng thái độ lại không hề cẩn thận, thận trọng giống như cô, mà tạo cảm giác rất có chất của một người đàn ông thẳng thắn, hào sảng, phóng khoáng, thêm chút ngờ nghệch quái dị nữa.



Có lẽ cô nên thử coi anh giống như một người bạn. Nếu như anh thật sự không để ý đến chuyện ấy thì cô có thể coi anh như cái thùng rác để trút bày tâm sự.



Đem tâm trạng muốn thử vào bữa ăn, Mục Cửu Ca đã kể cho anh nghe hết mọi chuyện tranh chấp trong thời gian qua giữa cô và nhà họ Hàn.



Hoa Vô Ý nghe xong, chẳng đưa ra bất kỳ ý kiến nào, cũng chẳng nói có cách hay không có cách, chỉ bảo cô trong khoảng thời gian này đừng làm gì hết, đợi tin của anh.



Mục Cửu Ca nghĩ bụng, chỉ còn có hai ngày nữa là hết hạn đăng ký rồi, chẳng lẽ cô cứ ngồi không chẳng làm gì mà đợi tin của Hoa Vô Ý hay sao?



Nếu như cuối cùng Hoa Vô Ý cũng chẳng có cách nào khôi phục được tư cách đăng ký dự thi thì phải làm sao bây giờ?



Thế nên hiện tại cô bắt buộc phải suy nghĩ xem xem còn có cách nào khác để thực hiện được mục đích hay không?



Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhớ đến nhà họ Tô.



Nhưng những người đó là con dao hai lưỡi, chỉ sợ sau cùng cửa trước không đuổi được sói đã đành, mà cửa sau lại dẫn thêm hổ vào nhà.



Cửu Ca bó gối ngồi trên giường đột nhiên cười phá lên.



Nói chung, cô vẫn không quen tin tưởng và dựa dẫm vào người khác, cho dù trên luật pháp người đó là chồng của cô.