Mục Cửu Ca
Chương 18 : Bí mật của công ty trọng vũ
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Một đêm ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau, Cửu Ca dậy sớm đến viện dưỡng lão thăm mẹ mình.
Cô đang nói chuyện với mẹ, đột nhiên điện thoại reo lên.
Mở ra nhìn, là số điện thoại ngày qua đã gọi cho cô.
Cửu Ca thầm nghĩ, tại sao lại gọi điện cho cô? Lẽ nào đả kích cô một lần vẫn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai? Hay là Hoa Vô Ý đã thực sự làm gì đó? Nhưng làm gì có chuyện nhanh đến thế chứ?
Chuông điện thoại vẫn réo rắt không ngừng.
Nghĩ nhiều làm gì, trước mắt cứ nghe đối phương nói gì đã.
Cửu Ca nhấn nút trả lời.
Đúng là điện thoại của ban tổ chức cuộc thi, có điều cách nói chuyện lần này của họ đã thay đổi. Giọng của người gọi điện cho cô tràn ngập áy náy, liên tục xin lỗi cô, nói rằng là do họ chưa điều tra rõ chân tướng sự việc đã nghe tin đồn thất thiệt từ một phía, vân vân…
Đối phương vừa cúp điện thoại, Cửu Ca liền gọi điện thoại cho Hoa Vô Ý.
“Chúc mừng.” Hoa Vô Ý nói qua điện thoại.
“Anh đã làm gì thế? Tại sao thái độ của họ trước và sau lại … khác nhau nhiều đến vậy?” Mục Cửu Ca không tin hỏi. Cô không thể tưởng tượng được là vấn đề khó khăn suýt nữa khiến cô gục ngã lại có thể giải quyết nhanh đến thế.
“Không làm gì cả.” Giọng điệu của Hoa Vô Ý rất bình thản, giống như không hề ý thức được mình đã làm được một chuyện cực kỳ khó.
“Anh chỉ mượn điện thoại của người phụ trách phòng PR của công ty, gọi điện cho một vị lãnh đạo của thành phố, giải thích sơ qua với ông ấy về chuyện của em. Ông ấy rất thương dân, hơn nữa cũng là một người rất có tinh thần chính nghĩa. Vì thế ông ấy đồng ý trước khi mọi việc được làm sáng tỏ sẽ cho em một cơ hội thách đấu quang minh chính đại với nhà họ Hàn. Theo như lời của ông ấy thì vàng thật không sợ lửa, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như em thật sự là người thừa kế thừa kỹ nghệ chân chính thì chắc chắn sẽ không bị đánh bại bởi một kẻ ăn cắp mới học lỏm chưa được bao lâu.
Sau đó ông ấy gọi điện thoại cho lãnh đạo phụ trách cuộc thi, lãnh đạo phụ trách cuộc thi lại gọi điện thoại cho giám đốc đài truyền hình, thế là…em lại có tư cách dự thi. Em xem, thật ra mọi chuyện cũng không quá khó khăn như em nghĩ, chẳng qua là mất mấy cuộc điện thoại mà thôi.”
Mục Cửu Ca nhắm mắt, Hoa Vô Ý nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng đâu phải ai cũng có thể gọi điện thoại cho một vị lãnh đạo thành phố, cũng đâu phải ai cũng có thể khiến lãnh đạo thành phố tin rằng cô vô tội chứ.
“Không phải anh nói công ty của anh chỉ là một công ty nhỏ, chuyên thiết kế và sản xuất những mặt hàng theo yêu cầu của nước ngoài à? Sao lại quen biết cả những lãnh đạo cấp cao của thành phố thế?”
“A, đúng là thế mà.” Ở bên kia điện thoại, Hoa Vô Ý thoáng ngừng một chút: “Có điều hiện tại công ty anh đang chuyển đổi mô hình, bắt đầu nhận một số đơn đặt hàng trong nước. Hơn nữa vì công ty anh sản xuất rất nhiều loại linh kiện liên quan đến máy móc và thiết bị công nghệ cao, cho nên trong quá trình chuyển đổi cũng quen biết được một số…. người tai to mặt lớn.”
“Cảm ơn anh!” Mục Cửu Ca thật lòng nói.
“Không cần cảm ơn đâu.” Hoa Vô Ý đột nhiên nói: “Có phí cả.”
“……Phí gì?” Mục Cửu Ca cảm thấy khuôn mặt mình hơi nóng lên.
Hoa Vô Ý ngập ngừng, bị Mục Cửu Ca giục hỏi một lần nữa mới trả lời: “Mấy đứa nói muốn tới gặp em.”
“Cái gì?!” Nhiệt độ trên mặt Mục Cửu Ca nhanh chóng giảm xuống, lại nhanh chóng tăng lên, vừa rồi cô nghĩ cái gì thế!
“Mấy đứa nói thứ bảy và chủ nhật tuần này em nhất định phải đến phòng trưng bày, không thể không đi.” Hoa Vô Ý nói xong bỗng cảm thấy giọng mình có chút cứng rắn, lập tức an ủi nói tiếp: “Nhưng em yên tâm, anh sẽ không cho mấy đứa gợi ý đâu. Mấy đứa có thể tìm được em hay không đều tùy thuộc vào khả năng của mấy đứa. Cho nên em đừng lo lắng quá.”
“Chỉ vậy á.”
“Chỉ vì muốn thưởng thức kỹ nghệ thêu mà lãnh sự quán của 21 quốc gia đồng thời yêu cầu chúng ta được đến thành phố Chung Sơn à? Mọi người tin không? Đương nhiên, tôi không tin điều đó!”
“Không thể để họ đến, nếu không chắc chắn sẽ rất hỗn loạn.”
“Chắc chắn rồi.”
“Chỉ có thể đồng ý để 2 đại sứ quán mà thôi. Thứ bảy, chủ nhật tuần này, mọi người sắp xếp đi.”
“Vậy đồng ý cho nước nào đến?”
“…Cứ theo thứ tự thời gian đăng kí, sau đó trả lời với tất cả như vậy.”
——-
Phòng PR công ty cơ khí Trọng Vũ.
Người phụ trách phòng PR kiêm nhân viên – Hòa Thượng đang ngồi vắt chéo chân, rất tận tụy làm tròn công việc gọi điện thoại cho những khách hàng có quan hệ thân thiết với công ty.
“Hai giờ chiều ngày thứ bảy? Vâng, vô cùng hoan nghênh…. Ha ha ha, chỉ là ủng hộ phát huy văn hóa truyền thống của tổ quốc thôi mà.”
“…Các ông định tổ chức thành đoàn đi đến đây sao? Những 50 người? Hoan nghênh, hoan nghênh. Chúng ta phải cùng nhau duy trì và phát triển các xí nghiệp làm nghề truyền thống của đất nước chứ.”
“…Không, không, không, Chu Đổng, ngài hiểu lầm rồi. Không phải công ty chúng tôi tổ chức yến tiệc ở nhà triển lãm, mà là ở đây có tổ chức một cuộc triển lãm sản phẩm thêu, tôi hỏi để xem ngài có thích đến xem hay không thôi. Ha ha, đều là bạn bè mà, có chuyện tốt đương nhiên phải chia sẻ với nhau chứ.”
“John, nghe nói cậu rất thích văn hóa truyền thống Trung Quốc hả? Đến thành phố Chung Sơn đi. Ngày mai và ngày mốt, cậu có thể được ngắm rất nhiều mỹ nữ Trung Hoa ở nhà triển lãm thành phố nha! Là triển lãm sản phẩm thêu! Tiện thể ủng hộ một phiếu cho tuyển thủ dự thi của công ty mình luôn.”
“…Đừng có mà dẫn sắc lang của công ty các cậu mang đến đấy nhé! Cậu hỏi tại sao công ty mình lại muốn ủng hộ tuyển thủ kia làm gì! Bọn mình muốn làm rạng rỡ văn hóa truyền thống không được à? OK, các cậu đến tối đa khoảng 20 người thôi nha.”
“Chương Đổng, xin chào, xin chào….Vâng, là như thế….Công ty ông muốn tham gia tài trợ cho thí sinh ấy với chúng tôi? Chuyện này tôi cần bàn bạc với cấp trên …. Ha ha, đâu có, đâu có, mọi người phải cùng nhau phát triển chứ.”
Khi Hoa Vô Ý đẩy cửa ra, mặt anh liền đen thành đáy nồi.
Lão đầu trọc chết tiệt muốn làm lão đại của phòng PR này lại dám dùng danh sách liên lạc của công ty trong máy vi tính để gọi điện thoại.
“Gọi được bao nhiêu rồi?”
“Vẫn chưa gọi hết trong địa bàn Trung Quốc. Lát nữa mới gọi sang nước ngoài, lão nạp sẽ cho máy bay chuyên dụng đến đón họ!” Hòa Thượng tỏ ý bề bộn nhiều việc, khua tay ý bảo Hoa Vô Ý đừng làm phiền ông.
Hoa Vô Ý “….”. Có lẽ đêm nay anh không nên về nhà, đột nhiên anh không dám gặp Mục Cửu Ca quá.
Mà Mục Cửu Ca – người chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã đi ngủ từ rất sớm. Cô phải giữ tinh thần thật tốt để đối phó với ngày mai… Phật tổ linh thiêng, cầu cho mọi chuyện đều suôn sẻ.