Mục Cửu Ca

Chương 46 :

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Tào Phi, mặt vuông chữ điền, 35 tuổi, không được đẹp trai cho lắm, nhưng rất nam tính. “Không ngờ cậu lại kết hôn sớm thế.” Tào Phi mặc một bộ đồ thoải mái, đẩy cửa phòng nghỉ ra, vừa vào đã cười nói.



Hoa Vô Ý đứng dậy ôm Tào Phi một cái, rồi vòng tay ôm Cửu Ca giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Mục Cửu Ca. Cửu Ca, đây là anh Tào Phi.”



“Xin chào, Cửu Ca, cô không ngại khi tôi gọi như vậy chứ?” Tào Phi vừa cười nói với Cửu Ca, tiện thể bỏ túi văn kiện vẫn xách ở tay xuống.



Cửu Ca mỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là không rồi. Trước đây ông xã em đã được anh giúp đỡ rất nhiều.”



Đầu lông mày Tào Phi giật một cái, hình như hơi kinh ngạc khi nghe cô nói vậy: “Hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau mà. Hai người ngồi đi, lần này có thích cái gì không?”



Tào Phi bước đến trước quầy bar, ra hiệu hỏi hai người có muốn uống gì không. Cửu Ca giơ cái cốc lên, ý nói cô đã có đồ uống rồi.



Hoa Vô Ý nhìn đồng hồ: “Buổi đấu giá không phải bắt đầu lúc tám giờ à? Anh không ra ngoài không sao chứ?”



“Vẫn còn chút thời gian, lúc này mà ra cũng chỉ mời rượu nhau ấy mà.” Tào Phi rót hai cốc rượu, đưa cho Hoa Vô Ý một cốc: “Đừng nói hai người vẫn chưa xem catalog những sản phẩm đấu giá mà tôi đã gửi qua chứ?”



“Bọn em xem rồi.” Cửu Ca trả lời, mang chút tiếc nuối nói: “Có nhiều thứ rất tuyệt, nhưng em nghĩ giá không hề rẻ tẹo nào, bọn em định đến xem trực tiếp, nếu thích thứ gì thì bàn bạc sau vẫn chưa muộn.”



Tào Phi cười: “Cô không cần phải tiết kiệm cho Vô Ý đâu, tên này tiền nhiều đến mức không biết tiêu gì cho hết đấy.”



Cửu Ca rủ mí mắt xuống, gượng cười: “Bọn em vẫn còn trẻ, tiết kiệm chút nào hay chút đấy, sau này về già sẽ đỡ vất vả hơn.”



“Haha, cô nghĩ xa xôi quá, cứ cho như là hiện giờ hai cả cô cậu đều không đi làm, thì tiền tiết kiệm của Vô Ý cũng đủ để cả hai sống sung túc ba đời, phải không? Vô Ý?” Tào Phi ngồi xuống chiếc sô pha đơn, vừa cười vừa nhìn Hoa Vô Ý.



“Sao anh lại hứng thú với tiền tiết kiệm của tôi thế, hay là từ xưa đã muốn gả cho tôi rồi phải không?” Hoa Vô Ý nói.



Tào Phi nghiêng người, cười phá lên: “Đúng vậy, từ lâu tôi đã thầm mến cậu rồi, nhưng ông nội nhà cậu chẳng lúc nào ngó ngàng đến tôi cả. À mà Cửu Ca, cô ra ngoài như thế sẽ gặp chút phiền phức đấy, để tôi bảo người đưa cô đi đổi bộ lễ phục, trang điểm một chút nhé.”



Cửu Ca vẫn chưa trả lời, Tào Phi đã nhấn chuông kêu người tới.



Cửu Ca chau mày.



Hoa Vô Ý thấy Tào Phi thật lắm chuyện, nhưng nhẫm lại có lẽ Cửu Ca cũng muốn đổi sang một bộ khác chỉnh tề hơn, nên anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em có muốn thay không? Nếu không muốn thay thì thôi, không sao cả.”




Ở giữa miếng da người màu vàng vàng đen đen là hình một bông hoa mẫu đơn Phú Quý, với lối thêu vô cùng cổ xưa có thể nhận ra nghệ nhân thêu này đã rất tỉ mỉ, nhưng kết hợp với “tấm vải” vô cùng đặc biệt này làm cho cảm giác trở nên hoàn toàn khác biệt.



Tào Phi trực tiếp đưa tấm kính qua cho Cửu Ca.



Cửu Ca cầm lấy nhìn xem một cách cẩn thận, sau khi xem một lúc, lông mày dần dần nhíu lại, hơn nữa càng nhíu càng chặt.



Hoa Vô Ý nhìn thấy cô như vậy, đưa tay day day lông mày của cô, hỏi: “Sao thế?”



Tào Phi cũng tò mò.



Cửu Ca cẩn thận đưa lại tấm kính cho Tào Phi, nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Thứ này không nên giữ lại bên người, nếu hủy đi thì đáng tiếc quá, tốt nhất anh nên quyên góp cho bảo tàng, sau này cũng cố gắng hạn chế để tay người tiếp xúc trực tiếp với nó, may mà anh đã bảo quản nó trong tấm kính này đấy.”



“Sao thế? Em có thể giải thích được không?” Tào Phi muốn nhận lấy tấm kính, nhưng Cửu Ca lại ra hiệu cho anh ta đưa cho cô cái túi, sau đó tự mình nhanh chóng cất tấm kính.



Sau khi làm xong, Cửu Ca mới giải thích: “Em nghĩ chắc các anh đều biết thêu tay là cái gì, nhưng các anh nhất định không biết rằng thời xa xưa lĩnh vực thêu tay được sử dụng trong phạm vi rộng rãi như thế nào, đó không chỉ là thêu quần thêu áo cho đẹp, sau này nó còn được phát triển để có những công dụng khác nữa, trong đó có một thứ tương đối quỷ dị gọi là bùa thêu.”



“Bùa thêu á? Chính là bùa trong lá bùa phải không?” Hoa Vô Ý hỏi.



“Uh. Hơn thế nữa, tương truyền uy lực của bùa thêu này còn linh thiêng hơn bùa giấy gấp nhiều lần, mà đại đa số là dùng để nguyền rủa, vô cùng linh nghiệm.”



“Cái này là bùa thêu?” Tào Phi suy luận ra luôn.



Cửu Ca chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu: “Ông tổ nhà em rất có hứng thú với các loại bùa thêu, ông đã từng nghiên cứu một thời gian, sau này ông phát hiện ra nguyên nhân thực sự của sự linh nghiệm của bùa thêu không phải nằm trong bức hình được thêu, mà là do vật liệu dùng để thêu cùng với chỉ thêu đều đã được ngâm qua một loại thuốc nước đặc biệt, loại thuốc nước này có thể làm cho da người thối rữa, có loại làm cho người ta ho mãi không thể dừng lại, tóm lại nếu những người tiếp xúc lâu ngày với tấm bùa thêu này, nhẹ thì sẽ bệnh nặng, nặng thì mất mạng. Ông tổ em cảm thấy những bức hình thêu của tấm bùa này rất thú vị nên đã lưu giữ lại, trong di sản thừa kế em học được thì có mười ba tấm hình trong bùa thêu.



Còn về bức thêu này, rõ ràng là thêu mẫu đơn, nhưng trong bông mẫu đơn lại ẩn giấu một lời nguyền sinh mệnh, nếu không phải trong mười ba bức hình thêu em học được có một hình y hệt tấm hình này thì em cũng không tài nào nhận ra được. Em nghĩ tấm da này được cắt từ người một phạm nhân, nghệ nhân thêu là người nhà của phạm nhân, và lời nguyền trong bức hình chính là người nhà của phạm nhân không cam tâm nên muốn báo thù. Em không chắc bùa thêu có thể lấy được mạng người hay không, nhưng nó đã từng được ngâm qua thuốc, tuy đã qua hơn nghìn năm song vẫn không thể xác định được tính an toàn của nó, vì thế không nên tiếp xúc là tốt nhất.”



Tào Phi sờ sờ cằm: “Thảo nào ông thầy giám định có nói với anh, ngoài mấy loại thuốc chống thối chống vi khuẩn, ông ấy còn phát hiện ra một số thành phần khác lạ, nhưng do thời đại quá xa, số thuốc còn sót lại không nhiều, ông ấy cuối cùng cũng không phân tích ra được là cái gì, nhưng việc bảo quản nó ở trong tấm kính, không tiếp xúc trực tiếp chính là do ông ấy kiến nghị như vậy, chắc là tuy không phân tích ra thành phần chi tiết, nhưng ông ấy cũng cảm thấy đó là chất độc hại.”



“Kính koong.” Phục vụ phòng gõ cửa bên ngoài, nhắc nhở họ thời gian buổi đấu giá đã đến.



Tào Phi xách lấy túi văn kiện đứng dậy: “Hôm nay may mà có em dâu, em mà không nói, anh đã đem nó đi đấu giá rồi. Anh sẽ trả nó lại cho chủ nhân của nó. Hai đứa ngồi đây chờ một lát, anh đi thay bộ quần áo rồi cùng đi, tí nữa hai đứa nhìn trúng thứ gì thì cứ nói, ba món đồ trở xuống đều tính là quà tân hôn anh tặng cho hai đứa.”