Mục Cửu Ca

Chương 47 :

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Sau khi Tào Phi rời đi, Cửu Ca muốn nói với Hoa Vô Ý gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, đột nhiên cô lại cảm thấy thật phiền não. “Em để ý những lời Tào Phi nói à?” Hoa Vô Ý nắm chặt một tay của cô.



Cửu Ca rút tay ra, buộc lại túm tóc đuôi gà, dồn sức lại để hỏi: “Anh có nhiều tiền lắm hả?”



Người đàn ông trả lời thành thật: “Còn phải xem là so sánh với ai.”



“Lúc trước anh nói với em Tào Phi là con buôn chính hiệu phải không? Con buôn gì mà xây được cả một trang viên rộng lớn như thế này, lại còn tổ chức bán đấu giá ngay tại đây, thế thì buôn cái gì? Thuốc phiện hả?”



Hoa Vô Ý nghiêm túc nói: “Anh không giao thiệp với những người có liên quan đến trồng trọt, buôn bán hoặc phân phối mấy thứ độc hại, kể cả buôn bán người cũng vậy.”



“Có nguyên tắc là tốt.” Cửu Ca dừng lại một chút: “Nếu anh muốn bọn mình ký mấy thứ giấy tờ như hiệp ước về tài sản thì cứ nói với em, lúc nào cũng được.”



Hoa Vô Ý nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, rồi nói: “Được.”



Cửu Ca thở nhẹ nhõm một hơi, thực ra cũng không thể nói là nhẹ nhõm được, chỉ là lúc trước Hoa Vô Ý đã làm cô rung động, nhưng cô không muốn trong cuộc hôn nhân này, mình phải trở thành kẻ yếu thế mà thôi.



Nếu tài sản hai vợ chồng tương đồng nhau, cô còn có thể nói rằng mình cùng với chồng chung tay xây dựng gia đình, hai người cùng nhau kiếm tiền mua nhà nuôi dưỡng con cái rồi tiết kiệm tiền dưỡng lão gì đó, nhưng nếu khoảng cách giữa hai người là quá xa, cô không mong bên còn lại sẽ phải một mình gánh chịu gánh nặng, cũng không mong bản thân lợi dụng vào thế mạnh này của anh.



Hoa Vô Ý có tình cảm tốt với Cửu Ca, nhưng cũng chưa đến mức phải nói rõ về tài sản cá nhân hay mọi thứ khác với cô, cũng giống như Cửu Ca cũng chưa thể kể rõ với anh về di sản thừa kế nhà họ Tô vậy. Không đến mức giấu diếm, chỉ là vẫn chưa đến lúc mà thôi.



Song anh nghĩ, đây chỉ là chuyện sớm muộn, trong quá trình bọn họ cùng nhau tìm hiểu đối phương rồi biến thành vợ chồng, rồi sau đó thật sự trở thành người thân, tự nhiên cũng sẽ dần dần trao tình cảm cho nhau thật sự, đến lúc đó tất cả những điều thầm kín giữa hai người sẽ không còn là bí mật nữa.



“Chúng ta thế này có được tính là đang trong quá trình khai quật không?” Trong mắt Hoa Vô Ý ánh lên ý cười.



Cửu Ca bật cười khì khì, liếc xéo anh: “Xem ra bọn mình giấu nhau không ít bí mật nhỉ.”



“Nếu em chịu để anh thực sự khai quật em,” Người đàn ông này còn nhấn mạnh vào chữ khai quật. “Anh sẽ…”



“Bịch!” Cửu Ca kịp thời phản ứng lại, ném cái gối trên sô pha về phía anh: “Nói nghiêm túc!”



Hoa Vô Ý gãi gãi trán, đột nhiên bổ nhào vào Mục Cửu Ca.



“Ấy! Đáng lẽ tôi phải thay quần áo chậm thêm tí nữa mới phải.” Tào Phi đứng ở trước cửa nói.



Cửu Ca đẩy người đàn ông đang làm loạn ra, mặt đỏ bừng đứng dậy, chính đốn lại quần áo đầu tóc, sau đó nhìn về phía Tào Phi khen ngợi: “Bộ quần áo này của anh rất đẹp, rất hợp với dáng người của anh.”



“Em quá khen.” Khuôn mặt Tào Phi nở đầy nụ cười tinh quái, còn cố ý giơ một cánh tay gồng cơ bắp lên: “Không kém Tiểu Hoa nhà em là mấy nhỉ?”



“Anh ấy trắng hơn anh một tí.” Cửu Ca buột miệng nói.



Tào Phi cười ồ lên.



Người đàn ông nào đó đang lồm cồm ngồi dậy bỗng nghĩ, lần nghỉ phép tới đây sẽ đi biển, không tắm nắng cho da thành màu đồng nhất quyết sẽ không về.



Cửu Ca mặt mũi đỏ lựng, câu nói đó rõ ràng chưa được thông qua đại não đã bật ra rồi. Hoa Vô Ý từ đằng sau tiến lên, ôm eo cô, đi sau Tào Phi tiến vào phòng hội trường.


“Vô Ý có quen bọn họ không?”



“ Không. Mấy người đó quen Hòa Thượng, nhưng không quen với Vô Ý. Mấy anh chàng đó từ lâu đã rất muốn làm quen với Vô Ý, lần này nghe cậu ta về nước, tên nào cũng nháo nhào đòi gặp cậu ta.”



Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý một cái, Hoa Vô Ý dùng ánh mắt nói cho cô biết, anh chẳng có hứng thú.



Cửu Ca trong lòng hiểu rõ, nhẹ giữ tay Tào Phi lại, nhỏ giọng nói: “Anh Tào, tí nữa có thể chỉ ăn cơm mà không gặp mấy người kia được không? Tối nay em hơi mệt.”



Tào Phi cười cười nhìn Hoa Vô Ý: “Được, không thành vấn đề, sau này còn có nhiều cơ hội mà. Hai người ngồi xuống trước đi, tôi không phải là người dẫn chương trình, nhưng vẫn phải lên đó nói vài câu.”



Cửu Ca vội vàng nói: “Vậy anh đi đi.”



Hoa Vô Ý di chuyển ghế ngồi một chút, cạnh sát Cửu Ca, sau đó mới cùng Cửu Ca ngồi xuống.



“Nếu không phải trường hợp bắt buộc, bọn mình không cần phải ngồi ở vị trí chính giữa.” Hoa Vô Ý đột nhiên nói.



“Ủa, tại sao vậy?”



“Ngồi giữa không tiện đi lại, còn vị trí ngồi sát lối đi, đi vào đi ra sẽ không ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa vị trí này gần cầu thang nhất, nếu phát sinh vấn đề, chúng ta có thể rời đi đầu tiên.”



“Thì ra là như vậy.”



Hoa Vô Ý lại nói cho Cửu Ca nghe trong trường hợp nào thì ngồi ở vị trí nào sẽ an toàn nhất, gặp những tình huống nguy hiểm thì phải dùng kỹ xảo nào để đối phó.



Cửu Ca nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu.



“Á? Tại sao Mục Cửu Ca lại được xếp ngồi hàng ghế đầu tiên? Người đàn ông đó có phải là Tào Phi không? Cô ta làm sao quen được với Tào Phi?” Hàn Gia Duệ rõ ràng không dám tin vào mắt mình.



Hàn Điềm Phương lại càng muốn biết hơn.



“Tinh tinh!” Ban nhạc lui xống, người dẫn chương trình dùng cái búa trên bục đấu giá gõ hai tiếng, nhắc nhở mọi người thời gian đã đến, xin mời mọi người về vị trí ngồi của mình.



Hàn Điềm Phương chỉ còn cách cùng với Hàn Gia Duệ mỗi người một bên đỡ bà Lý Hạnh về chỗ ngồi.



Lại không ngờ cô gái vừa mới nhận ra Tào Phi lúc nãy lại đi cùng đường với họ, vừa đi vừa nói Tào Phi đẹp trai thế nào, sành điệu thế nào, nam tính thế nào; sau đó còn dùng ngữ điệu vô cùng hâm mộ nói nhỏ: “Không biết hai người đó là ai nhỉ? Được ngồi ở hàng ghế đầu tiên luôn.”



Bạn bè của cô gái đó không hiểu biết lắm, bèn hỏi lại: “Hàng đầu tiên thì sao? Chúng ta ngồi ở hàng thứ 3 cũng rất tốt mà.”



“Cậu không biết chứ… đây không phải là lần đầu tiên Tào Phi tổ chức đấu giá, vị trí ở hàng đầu tiên mà gia đình họ tổ chức bao giờ cũng giữ lại để dành cho người thân và bạn bè, bạn bè chân chính ấy. Cho nên ai cũng ngầm hiểu hàng ghế đầu tiên chính là Hàng ghế người thân.”



Hàn Gia Duệ và Hàn Điềm Phương nghe đến đây, bất chợt quay đầu nhìn nhau, cả hai đều thấy sắc mặt của đối phương rõ là khó coi.



Mục Cửu Ca thực sự có thể quen biết với chủ nhân của Tào Gia ư!



Bà Lý Hạnh cũng nghe thấy hai cô gái phía trước nói chuyện, so với hai anh em nhà họ Hàn mới hơn hai mươi tuổi, bà ta suy nghĩ càng nhiều hơn, càng phức tạp hơn rất nhiều.