Mục Cửu Ca
Chương 48 :
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Buổi đấu giá từ thiện này diễn ra trong khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, tổng cộng đấu giá 66 món đồ, số tiền đấu giá vào gần một tỷ.
Cửu Ca lần này coi như được mở rộng tầm mắt thế nào gọi là “Vung tiền như rác”.
Sau khi khai mạc, Tào Phi giao toàn bộ mọi việc lại cho người dẫn chương trình, xuống phía dưới ngồi với bọn họ, thỉnh thoảng còn dông dài với Cửu Ca về xuất xứ với mấy câu chuyện xoay quanh món đồ, Cửu Ca lắng nghe chăm chú.
“Không thích món nào sao?” Thấy buổi đấu giá sắp kết thúc, vật áp chót sắp được đưa lên đấu giá mà hai người Cửu Ca vẫn chưa một lần giơ bảng, hình như chẳng có hứng thú với món đồ nào được đấu cả.
Cửu Ca nhún vai: “Mấy thứ này tốt thì tốt thật, nhưng mua về cũng chỉ để đấy, ăn không ăn được, dùng không dùng được, tốn một đống tiền như thế em đau lòng lắm.”
Tào Phi cười, cũng không miễn cưỡng cố đấu bằng được ba món đồ để tặng cho họ, chỉ nói: “Xong đời, quà cưới lần này tôi vẫn không tặng được sao? Hai người đừng có tiết kiệm giúp tôi làm gì.”
Tiếp xúc với Tào Phi, Cửu Ca phát hiện người này thực chất cũng dễ nói chuyện, không làm cho bạn cảm thấy giữa hai người có địa vị chênh lệch, thậm chí còn làm cho bạn cảm thấy không có khoảng cách nam nữ, chỉ coi anh ta như một người anh vô cùng chu đáo và cởi mở.
Thấy Tào Phi rất chân thành muốn tặng quà, cô lưỡng lự một lúc rồi nói: “Thực ra em vẫn luôn muốn chế tạo ra một bộ dụng cụ, nhưng mà đồ này tương đối phức tạp, không biết anh Tào có biết không…”
“Đợi đã.” Hoa Vô Ý ngồi bên cạnh Cửu Ca, từ nãy đến giờ vẫn luôn khoác tay lên vai cô với hàm ý tính sở hữu, nghe thấy câu chuyện liền nghiêng người nói: “Đồ này để anh làm cho em, em bảo anh ta tặng cái khác đi.”
Tào Phi liếc Hoa Vô Ý, trêu anh: “Cậu thật đúng là, sợ tôi làm ra đồ không tốt? Hay là sợ đồ tôi tặng ngày nào cũng được vợ cậu mang theo?”
“Anh tìm ai làm cũng không thể giỏi bằng tôi được, tôi là dân chuyên nghiệp.” Hoa Vô Ý nói theo kiểu lẽ đương nhiên. Dụng cụ thêu là vật mang bên mình lại còn là thứ thân thiết cả đời, sao có thể để người khác chế tạo cơ chứ, tuy có vài chỗ anh không biết làm nhưng cũng có thể học được mà, phi thuyền vũ trụ anh còn biết chế tạo nữa là, anh không tin là mình sẽ không làm ra nổi một bộ dụng cụ để cho bà xã vừa ý.
“Được rồi, tôi chẳng tranh với cậu nữa, ông đây tặng luôn vàng thoi, có được không?” Tào Phi biết lời Hoa Vô Ý là sự thật, trên thế giới này chẳng có thứ gì mà cậu ta không chế tạo ra được.
“Anh có thể đúc một đôi tình nhân bằng vàng tặng chúng tôi, tôi sẽ đặt lên bánh cưới trong hôn lễ.” Hoa Vô Ý nói nghiêm túc.
Tào Phi mỉa mai: “… Cậu còn có thể quê mùa thêm nữa không hả?”
“Vàng thoi thì cao cấp lắm à?”
Cửu Ca giơ tay: “Hai vị, nước bọt của hai vị bắn hết vào mặt em rồi đây này. Em đây có một ý kiến nho nhỏ, có thể đem vàng thoi với đôi tình nhân bằng vàng kia đổi thành chỉ thêu bằng vàng có được không? Quy cách to nhỏ em sẽ viết cho các anh.”
“Em muốn có sợi chỉ bằng vàng à? Cứ giao cho anh, mảnh hay mềm dẻo thế nào anh cũng có thể làm ra được tuốt.”
Tào Phi nổi giận: “Ông đây tặng cái gì cậu cũng đều có thể tặng đúng không?”
“Là Tôi đang để cho anh có cơ hội động não. Anh vẫn còn nợ tôi mấy con robot, khi nào thì trả?”
Đội tuần tra lập tức đi tới, Tào Phi chỉ về phía đám con ông cháu cha, nói với đội trưởng: “Gọi Tiểu Giang tiếp đãi tốt các vị đây, đây đều là những vị khách quý đấy nhé.”
“Vâng.” Đội trưởng quay mặt lại liền nở một nụ cười đầy khách khí với đám người Tôn thiếu, nhưng lại nhẹ nhàng chắn giữa đám người này với ba người Tào Phi.
Tôn thiếu chau mày, Tào Phi này làm sao vậy? Cứ thế mà tống bọn họ thẳng cổ?
Nhưng không đợi anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Diêu Trường Giang, Tào Phi đã xoay người dẫn hai người nam nữ lạ mặt trước nay chưa bao giờ đụng mặt trong vòng tròn giao tế.
“Chị họ!” Một tiếng gọi mừng rỡ vang lên từ con đường lên núi.
Khóe miệng Cửu Ca giật giật, âm thanh này nghe quen tai quá đi mất.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại cô gái đang chạy đến.
Biểu hiện của Tạ Ung hơi chút kinh ngạc, nhìn cô gái chạy qua trước mặt hắn nhưng hoàn toàn coi hắn như vô hình, chạy lên phía trước.
“Chị họ, chị đợi em một chút!” Cô gái gọi rất hồn nhiên: “Ai da!”
Cô gái mặc bộ lễ phục tối, chân đi đôi giày cao gót hình như bị trẹo chân, đội trưởng đứng ngay bên cạnh không thể không đưa tay đỡ cô ta khỏi ngã.
Cô gái ngại ngùng nói tiếng cảm ơn.
Cửu Ca không muốn dừng chân lại một chút nào, chỉ nhỏ giọng nói với Tào Phi đang dùng ánh mắt xem trò vui, nói một câu vô cùng đơn giản: “Là kẻ thù, không phải họ hàng.”
Tào Phi mỉm cười, cũng không có ý muốn dừng lại.
Bước chân của họ không dừng lại, tiếng gọi của cô gái đằng sau cũng không dừng, hơn thế nữa lại còn thêm cả tiếng nghẹn ngào và chút ấm ức rõ mồn một.
“Chị họ, em biết chị vẫn còn tức giận chuyện trước đó, nhưng mà ông nội cũng đã đồng ý để chị lấy anh em rồi, còn đồng ý nhượng cổ phần công ty cho chị, chị có thể đừng giận ông bà nội nữa không? Hai người họ không phải cố ý ngăn cản chị với anh em ở bên nhau, mà quả thật là vì quan hệ giữa hai người quá cận huyết mà chị họ!”
Chị họ cái đầu nhà cô! Trong lòng Cửu Ca chửi một câu, không thể không dừng lại.
Tào Phi cười ha ha, đụng đụng vào vai Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý nhanh chân tránh kịp, không để cho anh ta đụng phải.