Mục Cửu Ca

Chương 5 : Quà tặng

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


“Xin chào, có việc gì không vậy?” Mục Cửu Ca mở cửa hỏi.



“Xin chào!” Hoa Vô Ý tay cầm một cái hộp hình vuông đưa cho cô.



“Tặng cho tôi á?” Mục Cửu Ca bất ngờ quá, cô đưa tay ra cầm lấy cái hộp, cái hộp này khá nặng, cầm rất đầm tay.



“Hàng xóm mới, cô mời tôi dùng cơm, tôi tặng quà cho cô.”



Mục Cửu Ca cảm thấy hơi ngại: “Cám ơn anh nhé, lại còn tặng quà cho tôi thế này, anh có việc gì cần tôi giúp đỡ không?”



Hoa Vô Ý cười đầy vẻ nghiêm túc: “ Hiện không có gì, năm rưỡi tôi qua đón cô nhé.”



“ Được.” Khuôn mặt Mục Cửu Ca đầy ý cười, có vẻ anh chàng hàng xóm mới này rất có thành ý.



Hoa Vô Ý đã quay người đi rồi lại quay lại nói một câu: “Nếu cô không thích món quà thì có thể đổi nhé.”



“ Vẫn đổi được cơ à?” Mục Cửu Ca bật cười lớn.



Hoa Vô Ý không hiểu tại sau Mục Cửu Ca lại cười như vậy, anh bối rối nhìn cô rồi gật đầu một cái, sau đó cầm ví tiền đi xuống nhà.



Mục Cửu Ca quay trở lại phòng thêu mà vẫn còn cười mãi.



“Có việc gì mà chị vui thế?” Hàn Điềm Phương ngước đầu lên hỏi.



Mục Cửu Ca bóc gói quà, nghe vậy thuận miệng đáp: “Có gì đâu”



“Tay chị cầm cái gì vậy? Chuyển phát nhanh à?”



“Không phải, đây là quà tặng của anh chàng hàng xóm mới.”



“Thế à?” Hàn Điềm Phương không có hứng thú, liếc nhìn món quà mới được Mục Cửu Ca bóc ra: “Gì thế?”



Mục Cửu Ca mở gói quà ra xem, là một bồ dụng cụ đồ ăn món Tây dành cho hai người rất tinh xảo, chia làm hai màu bạc và vàng: Dao, thìa, nĩa. Mỗi thứ đều có một cặp, gồm một chiếc to và một chiếc nhỏ. Bộ màu vàng có vẻ to hơn một số so với bộ màu bạc.
“Được rồi, được rồi, chị biết rồi, em đừng lắc nữa, chị bị em lắc đến chóng hết cả mặt. Em về bảo anh trai em gọi điện cho chị vậy nhé.” Mục Cửu Ca nghĩ, nếu đối phương đã muốn gặp, thôi thì gặp để nói rõ ràng luôn cũng được.



Hàn Điềm Phương thấy mục đích đã được hoàn thành, cũng không bám lấy cô nữa, chỉnh lại quần áo đầu tóc, nói thêm mấy câu đùa giỡn rồi nhanh chóng đi về.



Hàn Điềm Phương vừa ra khỏi cửa nhà Mục Cửu Ca, vẻ dịu dàng đáng yêu ngây thơ liền được dỡ bỏ xuống, cả khuôn mặt cô hiện lên sự âm trầm sâu hiểm.



Từ trước đến giờ cô ta chưa từng bị ai làm nhục đến như vậy.



Mục Cửu Ca, chị là cái thá gì cơ chứ?



Chị dậy tôi được vài buổi thêu thùa liền cho rằng thành sư phụ của tôi luôn được à? Ngoài mấy kỹ xảo đặc biệt, những thứ mà chị dậy có cái nào mà tôi không biết?



Nếu như không phải Tô Ngải đang mắc bệnh mất trí, liệu chị được trở thành người thừa kế nhà họ Tô đấy chắc? Tôi và anh tôi đã không phải hạ mình đi tiếp cận cái loại người hèn kém như chị thế này.



Dám đắc tội với tôi, tôi sẽ làm cho chị cả đời nghèo hèn, giống như ông bố mạt rệp của chị cả đời không ngóc đầu dậy nổi.



Hàn Điềm Phương móc từ trong túi ra cái điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh trai.



Cất điện thoại, Hàn Điểm Phương hít sâu một hơi, gỡ bỏ bộ mặt sầm sì, lại trở thành dáng vẻ một thục nữ nhã nhặn đầy khí chất, tao nhã bước xuống cầu thang.



Xuống đến tầng 2, từ dưới có người đi ngược lên.



Hàn Điềm Phương chau mày, dừng bước, chờ người ta nhường đường cho mình.



Hoa Vô Ý ngẩng đầu thấy cô gái bèn quay người ý bảo nhường cho cô đi trước.



Hàn Điềm Phương có chút giật mình, liếc mắt đánh giá Hoa Vô Ý. Biểu hiện của anh chàng này thật không giống như người sống trong khu này, tuy quần áo anh ta nhìn không ra là nhãn hiệu nào, nhưng khí chất của anh ta rõ ràng khác xa so với dân cư ở đây.



Hoa Vô Ý thấy cô gái vẫn bất động, anh cũng không chờ nữa, nghiêng người lách qua.



Hàn Điềm Phương bị cái túi mà Hoa Vô Ý đang xách quét ngang qua đùi, tức giận hét lên: “Này, anh kia, sao anh có thể như vậy chứ?”