Mục Cửu Ca
Chương 6 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Hoa Vô Ý quay đầu, dường như không hiểu vì sao đối phương lại tức giận, mãi cho đến khi Hàn Điềm Phương kêu lên: “Anh đụng vào tôi” thì anh mới hiểu.
“Cô chặn đường của tôi”
“Cái gì?” Hàn Điềm Phương không tin vào tai mình.
“Lần sau cô đừng đứng chặn ở những nơi đường hẹp hay là cầu thang nữa, rất nguy hiểm.” Bởi vì đối phương là nữ nên Hoa Vô Ý mới nói thêm một câu. Sau đó không đợi Hàn Điềm Phương phản ứng đã bước đi, xách túi lên lầu.
Hàn Điềm Phương ngẩn ra, tên kia mới phê bình cô sao?
Người đàn ông này không thấy cô là con gái à? Bình thường một đàn ông nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn, thanh lịch như cô không phải đều sẽ nhún nhường và tỏ ra lịch thiệp hay sao?
Tại sao người đàn ông này không những không kiên nhẫn chờ cô đi qua, mà lại còn phê bình cô? Đáng ghét nhất chính là anh ta nói xong rồi đi luôn, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô vậy!
Đúng là người sống trong khu ổ chuột, một chút phong độ và lịch thiệp cũng không có. Uổng phí cho gương mặt kia.
Hàn Điềm Phương giận đến tức ngực. Nhưng từ bé cô ta đã được dạy dỗ không được la hét giống những ả đàn bà chua ngoa ngoài đường, vì làm thế chỉ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, do đó cô ta chỉ có thể ôm giận xuống lầu.
Đúng năm rưỡi, chuông cửa nhà Mục Cửu Ca vang lên.
Mục Cửu Ca chạy ra mở cửa. Cô đã thay xong quần áo, cũng đã mang theo ví tiền.
Hoa Vô Ý gật đầu với cô, sau đó tránh sang một bên.
Mục Cửu Ca khóa cửa, bước đến cạnh Hoa Vô Ý, cười nói: “Cảm ơn món quà của anh, rất đẹp. Tôi rất thích.”
“Cô thích là được rồi.” Hoa Vô Ý ra hiệu cho Mục Cửu Ca đi trước.
Ra khỏi hành lang, Mục Cửu Ca bước chậm lại, đi song song với Hoa Vô Ý.
“Anh đã bao giờ đến Đan Mạch chưa?”
“Hả?”
“Anh… anh là người Trung Quốc phải không?”
“Ừm””
“Xin lỗi, tôi tưởng anh là con lai cho nên mới hỏi. Anh đừng để ý”
“Không sao cả.”
Mục Cửu Ca cố gắng nghĩ đề tài để nói, nhưng nghĩ không ra đề tài nào an toàn cả. Kết quả hai người đi song song rất lâu nhưng không nói một lời.
“Khụ, anh nhìn tòa nhà của ban quản lý bên kia đi. Tâng bốn là văn phòng làm việc của họ. Về sau mỗi lần anh đóng tiền ga, tiền điện, tiền nước đều phải lên tầng bốn. Nếu như họ trừ thẳng vào tài khoản ngân hàng thì không cần phải phiền phức như vậy nữa.”
Hoa Vô Ý ngẩng đầu nhìn tòa nhà.
“A, Cửu Ca, đây là bạn trai của cháu hả? Đẹp trai quá. Là người nước ngoài à?”
Mục Cửu Ca cũng dừng theo.
“Cô không cần lo lắng đâu. Khu công nghiệp này quản lý rất nghiêm về vấn đề ô nhiễm môi trường. Hơn nữa với cách bài trí của các nhà máy và các công ty tại nơi này đều thuộc dạng hạn chế ô nhiễm, sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng đến môi trường xung quanh đâu.”
“Sẽ không tạo ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng dù sao vẫn gây ra ảnh hưởng xấu.” Mục Cửu Ca cười.
Hoa Vô Ý chỉ vào nước dưới sông, nói: “Về sau cô hãy chú ý quan sát màu nước của con sông này.”
“Hả?”
“Về sau nước sông sẽ ngày một trong hơn. Nếu như nước sông không còn trong thì khu công nghiệp kia sẽ không còn giá trị để tồn tại nữa.”
Mục Cửu Ca không hiểu lắm: “Khu công nghiệp này nằm ở thượng nguồn, con sông này làm sao càng ngày càng trong được?”
Hoa Vô Ý tiết lộ một ít bí mật: “Bởi vì ở đó có hai công ty đặc thù mới chuyển đến. Một là công ty nghiên cứu môi trường, một nhà công ty chuyên nghiên cứu cách xử lý ô nhiễm, do đó toàn bộ các công ty, nhà máy ở trong khu công nghiệp đều trở thành đối tượng thực nghiệm của họ.”
Nghe vậy Mục Cửu Ca liền ánh mắt sáng lên: “Vậy thì quá tốt rồi! Đúng là một việc đáng ăn mừng. Thứ bảy này tôi mời anh đi công viên nước chơi. Nơi đó không cần vé vào cửa. Chúng ta đi đến đó câu cá nhé.”
Hoa Vô Ý thoáng trầm mặc, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Được”
“Két——!” Tiếng xe phanh gấp đột nhiên vang lên
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang đường quốc lộ.
Một chiếc xe hơi màu trắng suýt nữa đụng phải một chiếc xe việt dã màu đen. Chủ chiếc xe màu trắng dừng lại, xuống xe, đi đến chiếc xe to màu đen mắng chửi.
Cửa xe dã việt mở ra, một anh chàng cao gần hai mét bước xuống.
Hoa Vô Ý nhìn thấy anh chàng lực lưỡng, khóe miệng giật giật.
Chủ xe hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh chàng lực lưỡng chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ ôm sát cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn, tiếng mắng chửi lập tức im bặt.
Anh chàng lực lưỡng đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào người chủ xe hơi: “Thật ngại quá, người anh em. Vừa rồi tôi mới thấy một cảnh vô cùng đặc sắc nên không cẩn thận ngẩn người. Xe của anh không sao chứ?”
“….Không sao cả”
“Không sao cả thì chúng ta đừng cản đường nữa. Anh xem, giờ là lúc tan ca, chúng ta là chó ngoan thì không nên cản đường người khác, đúng không?.”
Chủ xe thoáng ngẩn người, lần đầu tiên nghe thấy có người tự nói mình là chó.
Anh chàng lực lưỡng vẫy tay với chủ lái xe hơi, không quay trở về xe việt dã của mình mà lại đi đến lối đi giành cho người đi bộ.
Trong chiếc xe việt dã có người khác lái, chầm chậm dừng bên lề đường.
Sắc mặt Hoa Vô Ý không thề đổi khi nhìn vào anh chàng lực lưỡng kia.
Miệng anh chàng lực lưỡng cười càng lúc càng lớn, cười đến mức toàn bộ hàm răng trắng bóng đều lộ ra ngoài.