Mục Cửu Ca
Chương 7 : Hoa vô ý cầu hôn
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
“Trịnh Dã, kỹ sư Trịnh, là nhân viên kỹ thuật của công ty.” Hoa Vô Ý giới thiệu với Mục Cửu Ca.
Anh chàng lực lưỡng ép những lời muốn nói xuống, mỉm cười bắt tay với Mục Cửu Ca: “Chào chị. Chị quen với đại ca của chúng tôi à?”
Liếc mắt nhìn anh chàng phải lớn hơn mình 2, 3 tuổi, lại bị gọi là chị, Mục Cửu Ca hơi chau mày: “Xin chào, tôi là Mục Cửu Ca, vừa mới quen với anh Hoa đây, anh ấy là hàng xóm đối diện nhà tôi.”
“Ồ, hóa ra là hàng xóm nhà đối diện…” Trịnh Dã đánh giá Mục Cửu Ca một lúc, miệng không ngừng tặc lười, cũng chẳng biết trong đầu đang nghĩ lung tung gì nữa.
“Còn có ai nữa?” Hoa Vô Ý hỏi.
“Gì cơ?” Trịnh Dã bừng tỉnh, vội vàng trả lời: “Châu Tiểu Ảnh, đại ca, trời đất chứng giám, là cậu ta nhìn thấy anh trước, lái xe không tập trung cũng là cậu ta, không liên quan gì đến em hết nhé.”
“Thế cậu ra đây làm gì?” Hoa Vô Ý ôn hòa hỏi.
Trịnh Dã đột nhiên nhảy lùi ra sau một bước, cười gượng: “Đến báo cáo với đại ca một tiếng là bọn em dọn đến nơi rồi.”
“Ờ”
“…” Chỉ “ờ” một tiếng là sao? Cái đầu rađa của Trịnh Dã phát tín hiệu, ra sức thăm dò ý của Hoa Vô Ý.
“Cậu vẫn còn đứng đây để chờ tôi mời ăn cơm đấy à?”
“Ăn gì chứ? Hahaha, em đột nhiên nhớ ra trên xe vẫn còn 2 thùng mì tôm chưa ăn hết, để em với Tiểu Anh về xử lý nốt.” Anh chàng lực lưỡng lùi dần từng bước rồi đột nhiên co giò chạy biến.
Mục Cửu Ca nhìn anh chàng chạy cong mông mà thấy lạ, quay đầu nhìn Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý giơ hai ngón tay lên.
Thế là ý gì? Mục Cửu Ca không hiểu.
Hoa Vô Ý giải thích: “Hàng loại hai”.
Nghĩ ngợi một lúc, anh giải thích thêm một câu: “Đặc sản của công ty chúng tôi.”
Mục Cửu Ca cười lớn: “Ý của anh là sau này tôi sẽ gặp nhiều hàng loại hai như thế này? Hahaha”
Mục Cửu Ca cười: “Trên đời này làm gì có ai không có tâm cơ chứ. Kể cả thằng ngốc cũng có tính toán của thằng ngốc.”
“Thể cô có quý cô ấy không?”
“Cũng được. Cô ấy rất thích làm nũng với tôi. Tôi cũng rất thích có một cô em gái làm nũng và dựa dẫm vào mình. Con người có tâm cơ không phải là xấu, chỉ cần cô ấy không đối phó với tôi là được.”
“Nếu như bạn trai cô không đồng ý chia tay, thậm chí còn muốn kết hôn với cô, cô có muốn quay lại không?”
“Không được”. Mục Cửu Ca do dự một lúc rồi đưa ra đáp án: “Có thể tôi là một kẻ nhát gan, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy nếu cứ như thế này mà kết hôn với anh ý thì trong thâm tâm tôi sẽ luôn áy náy, thế nên nếu kết hôn, rất có thể tôi sẽ thay đổi thành một trong hai loại người, một là việc gì cũng sẽ nhường anh ấy, hai là lúc nào cũng nghi ngờ lo lắng anh ấy sẽ có con riêng để kế thừa tài sản sau này.”
Mục Cửu Ca thấy Hoa Vô Ý lại cầm lấy ấm trà, cô cảm thấy ngại nên vội vàng tranh rót trà vào chén của anh trước rồi mới lại rót vào chén của mình.
“Hơn nữa tôi cũng sợ bố mẹ và gia đình anh ấy oán trách, càng sợ vì không có con mà sau này anh ấy sẽ đau khổ, rồi lại trách tôi. Sau này vì lý do này mà ly hôn, chắc chắn tôi sẽ vô cùng chán ngán anh ấy, vì ban đầu chính anh ấy nói không để ý, rồi bây giờ lại hối hận. Nếu anh ấy lại còn có con riêng ở ngoài thì tôi lại càng không thể chia tay anh ấy trong hòa bình được… Cho nên, tôi thà từ bỏ tình cảm với anh ấy ngay từ bây giờ còn hơn để tương lai mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
Hoa Vô Ý gật đầu tán thành: “ Quan điểm này của cô là bình thường. Vậy sau này cô cứ định độc thân thế mãi à?”
Mục Cửu Ca xoa mặt, nói: “Tôi cũng không biết, biết đâu tương lai tôi sẽ gặp được một người đàn ông cũng không thể sinh con như tôi, lại có tình cảm với nhau nữa thì tôi sẽ quyết định chấm dứt sự nghiệp đơn thân một mình.”
“Anh có tình cảm với em.”
“Hả?” Mục Cửu Ca suýt nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra, mãi mới nuốt trôi xuống lại bị nghẹn đến mức ho sặc sụa.
Hoa Vô Ý dịch ghế, vươn tay ra, do dự một lúc, rồi vỗ nhẹ lên lưng Mục Cửu Ca.
“Khụ khụ.. Không, không có việc gì.” Mặt Mục Cửu Ca đỏ như gấc, vội lấy cái khăn ăn lau bừa lên mặt: “ Anh, anh làm tôi giật cả mình. Anh đùa cũng chọn lúc chứ, suýt làm tôi nghẹn chết rồi.”
“Anh không đùa”. Hoa Vô Ý rất nghiêm túc nói: “ Nếu em đồng ý, ngay ngày mai chúng ta sẽ đi làm giấy đăng ký kết hôn.”
“Gì cơ?”
“Choang”
Mục Cửu Ca lỡ tay, đánh rơi chén trà xuống đất.