Mục Cửu Ca
Chương 8 : Cầu hôn và lý do từ chối
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động nhìn qua. Mục Cửu Ca vội vàng cúi người nhặt mảnh vỡ chén trà lên. Hoa Vô Ý cũng đồng thời cúi nhặt. Tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
Mục Cửu Ca giật mình rút tay.
“Coi chừng.” Hoa Vô Ý cầm lấy tay cô, không để cho tay cô đụng vào những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất.
Nhân viên phục vụ chạy sang xem tình hình, Hoa Vô Ý ra hiệu tính tiền, cũng trực tiếp rút ba tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho người kia.
Mục Cửu Ca thấy vậy, luống cuống cầm ví giành trả tiền nhưng lại bị Hoa Vô Ý đè tay lại: “Cầm lấy ví, đi thôi.”
Mục Cửu Ca xấu hổ, mặt đỏ đến mức sắp bốc khói, ngẩn ngơ bị Hoa Vô Ý kéo ra khỏi quán ăn.
Bước ra khỏi quán, được gió đêm mát lạnh thổi qua người khiến đầu óc hỗn loạn của cô khôi phục được một chút tỉnh táo.
Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô được người ta cầu hôn. Hơn nữa lại còn diễn ra một cách đột ngột và bất ngờ như vậy nữa, mà đối phương dường như rất nghiêm túc.
Trời chứng giám, trước đây đúng là cô đã từng được người ta thổ lộ. Nhưng bạn trai từ trước đến giờ chỉ có Hàn Gia Duệ, có lẽ vì trời sinh cô tính tình tương đối bảo thủ, sau khi xác định quan hệ gần 3 tháng thì hai người vẫn chỉ ở giai đoạn nắm tay, giới hạn là hôn nhẹ vào má. Ngay lúc cô muốn tiến thêm một bước, ví dụ như hôn môi chẳng hạn thì kết quả lại….. phát hiện ra cổ tử cung phát triển không bình thường.
Sau một tuần suy nghĩ, cuối cùng cô cũng quyết định nói cho Hàn Gia Duệ biết việc này, nhưng thái độ của anh làm cô vô cùng hoang mang. Cứ thế nấn ná qua hai tháng, cô cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, bèn nói lời chia tay với anh.
Cô và Hàn Gia Duệ quen biết nhau tổng cộng được tám tháng. Trong tám tháng thì hết năm tháng rưỡi thiết lập mối quan hệ bạn bè. Ba tháng còn lại mới thật sự cảm nhận được tim đập rộn ràng và sự ngọt ngào của tình yêu. Hàn Gia Duệ cũng tạm xem như là người biết cưng chiều bạn gái. Thường xuyên hẹn cô đi ăn cơm, thỉnh thoảng còn tặng hoa cho cô, khăn hoặc những món quà nhỏ khác.
Hai tháng cuối, có lẽ là do ….cô tự ti, luôn trốn tránh đối phương. Cảm giác ngọt ngào cũng biết mất, thay vào đó là cảm giác bất an và lo lắng về tương lai của hai người.
Xét tổng thể, Hàn Gia Duệ vẫn là một công tử bột, ở chung với anh có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của phụ nữ. Mà Hoa Vô Ý…. Mặc dù mới quen anh ta không quá 24 giờ, thực sự tiếp xúc cũng mới hơn 2 giờ, thế nhưng không hiểu sao người này lại cho cô cảm giác an toàn, thậm chí còn cho cô có thêm dũng khí, bỏ qua e lệ, nói chuyện thoải mái, tự nhiên.
Mục Cửu Ca lắc đầu, cô đang suy gì vậy? Tại sao bây giờ lại nghĩ đến những điều này?
“Trà sữa lạnh, thế nào?”
Cảm giác hơi lạnh phả vào má, Mục Cửu Ca ngẩng đầu, chẳng biết Hoa Vô Ý đã mua cho cô một ly trà sữa lạnh từ lúc nào.
Anh ta chạy đi mua sao? Quán trà sữa gần đây nhất cũng cách chỗ này hai trăm mét.
“Cảm ơn anh.” Mục Cửu Ca cầm lấy ly trà sữa lạnh để sát vào má, mặt của cô nóng quá.
“Em có đồng ý không?”
“Hả?”
“Ngày mai đi đăng kí kết hôn với anh ấy.”
“Châu Tiểu Ảnh! Cậu đừng có mà vu khống tôi! Tôi nào có bị hôi nách? Đó là mùi của đàn ông!”
“Câm miệng!” Châu Tiểu Ảnh đoạt lại ống nhòm: “Có lẽ đại ca đã phát hiện ra chúng ta. Bà nó chứ, chọn góc khuất thật đẹp, ngay cả khóe miệng cũng không nhìn thấy được.”
Trịnh Dã rầu rĩ, giơ cánh tay ngửi ngửi: “Tiểu Ảnh, tôi thực sự bị hôi nách sao?”
Châu Tiểu Ảnh liếc mắt, trực tiếp đá văng Trịnh Dã từ trên nóc nhà xuống.
Hoa Vô Ý chầm chậm đi theo phía sau Mục Cửu Ca, ánh mắt lướt từ tóc cô quét xuống gót chân, rồi lại từ gót chân quét lên trên, cuối cùng dừng lại ở chính giữa, ở chỗ nào đó nhô lên.
Rất tròn, rất vểnh, rất đầy đặn, rất tốt!
Anh không hiểu, không phải kết hôn là chỉ cần ưng ý thì có thể chung một chỗ hay sao? Cần chi phải mất vài tháng hay thậm chí vài năm dây dưa lằng nhằng chứ?
Hay là họ tính cưỡi lừa tìm ngựa? Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến cuối cùng vẫn không tìm được ngựa, lừa cũng chạy mất, cuối cùng chỉ có thể dựa vào hai chân đi tới già hay sao?
Hoa Vô Ý rất lười, anh quyết định chọn con lừa nhỏ đầu tiên, sau này nuôi dưỡng cho tốt, chắc chắn cưỡi đến già cũng không sao. Chỉ có điều cô lừa nhỏ này hơi khó trị. Có lẽ không thích đối phương nhỏ tuổi hơn mình.
Ừm, còn có bạn trai cũ….Trước tiên phải nghĩ cách đá văng chướng ngại vật này đi mới được. Tuyệt đối không thể để cho bên kia trở thành cục đá ngăn cách họ ở hiện tại lẫn tương lai.
Làm thế nào để cô lừa nhỏ bướng bỉnh, độc lập, không dễ tin người này trở thành người của anh nhỉ?
Hoa Vô Ý nhìn chằm chằm bộ mông tròn tròn vểnh vểnh ở phía trước, rất muốn lấy ra “con dấu” riêng của mình mà ấn lên.
Mục Cửu Ca đi phía trước bỗng cảm thấy sau lưng dần dần nóng lên, giống như có một tia cực nóng chiếu thẳng vào lưng mình vậy.
Mục Cửu Ca bước nhanh hơn, trong lòng đột nhiên cảm giác thấy nguy hiểm—— người phía sau hình như có thần kinh không bình thường thì phải?
Có phải cô đã quá cả tin rồi không? Nhìn đối phương giống người tốt thì liền cho rằng người đó là người tốt.
Biết đâu anh ta không hề lương thiện giống như vẻ bề ngoài? Biết đâu anh ta là tội phạm quốc tế bị truy nã?…
Mục Cửu Ca lắc đầu, không thề nào, không thể nào, chớ có suy nghĩ lung tung!
Công ty của người ta ở gần đây, đồng nghiệp của người ta cũng đã gặp rồi, làm sao có thể là phần tử tội phạm được chứ?
Mục Cửu Ca ơi là Mục Cửu Ca, bình tĩnh chút đi nào. Không phải là chỉ bị người ta cầu hôn thôi sao, cô không đồng ý, đối phương dám ép cô hay sao?
Đừng nghĩ bậy bạ nữa. Về nhà tắm rửa đi ngủ. Sáng mai còn phải đi làm sớm. Buổi tối còn phải giữ tinh thần để đối phó với bạn trai cũ nữa!