Mục Cửu Ca
Chương 74 :
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Sau này Cửu Ca mới biết, những lời của Hoa Vô Ý nói hôm nay không phải chỉ là nói xong rồi để đấy.
Một lúc sau đám người Trịnh Dã cũng tập hợp lại đây, tên trộm cuối cùng cũng bị Thợ Săn tóm được khi đang tìm cách trốn vào thùng sau xe tải. Bây giờ tổ tiết mục và tổ bảo vệ đang lục soát gắt gao để tìm ra nội gián tiếp ứng cho tên trộm. Mà trước khi cảnh sát tới, David đã yêu cầu được nói chuyện riêng với tên trộm khoảng mười phút.
Nhưng điều khiến David bất ngờ là tên trộm này lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả, anh ta còn chưa triển khai thủ đoạn bức cung thì đối phương đã rất thức thời bán đứng chủ cũ rồi.
Có điều ở thời đại này ai ai cũng chú ý đến vấn đề bảo mật, đặc biệt là khi làm những chuyện phi pháp, đại đa số mọi người đều giao dịch thông qua một mạng lưới trung gian, tên trộm này cũng vậy, chỉ nhận được mệnh lệnh từ người ủy thác, cuối cùng, hắn ta chỉ cung cấp được một cái địa chỉ ID trên một diễn đàn.
Nhưng đối với đám người của Công ty Cơ khí Trọng Vũ, như vậy cũng quá đủ rồi.
“Cậu ta có nói sẽ giao hàng ở đâu không?” Hoa Vô Ý vừa bôi đen địa chỉ diễn đàn kia, vừa hỏi.
David trả lời: ” Ở tủ chứa đồ số 19 của cửa hàng áo khoác trong siêu thị Hạng Liên. Cậu ta nói, chỉ cần xác nhận đồ vật kia là thật, đối phương sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu ta.”
“Cậu ta không sợ đối phương quỵt nợ nhỉ?” Cửu Ca thắc mắc.
Hoa Vô Ý trả lời cô: “Những người thành lập diễn đàn này đóng vai trò như là một bên trung gian, họ sẽ lấy tiền hoa hồng từ tiền thuê, đồng thời cũng chịu trách nhiệm giám sát việc chi trả. Thế lực của họ rất lớn, nên người bình thường sẽ không dám đắc tội với họ.”
Tiểu Ảnh nghiêng đầu nhìn vào màn hình vi tính: “Ngô Tân? Đây không phải là người nhà họ Hàn, cũng không phải là người của nhà họ Phong?”
Hoa Vô Ý dùng phần mềm đối chiếu thông tin của Ngô Tân với thông tin hai nhà Phong, Hàn.
Đáp án lập tức xuất hiện.
“Là tài xế của Hàn Vĩ Thiều, là thân tín của Hàn gia.”
Cửu Ca cảm thấy kỳ lạ: “Từ trước đến nay người nhà họ Hàn vẫn không biết em có đá nghiệm huyết. Sao đột nhiên họ lại sai người đến lấy nó nhỉ?”
“Có thể hai nhà Phong, Hàn đã liên thủ với nhau.” Hoa Vô Ý đứng dậy vỗ vỗ vai Cửu Ca: “Em đừng để ý những chuyện còn lại, mọi chuyện cứ giao cho anh, em chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi là được rồi.”
“Đúng vậy! Này, bà xem bộ dạng điên cuồng của ông ta kìa, còn muốn đánh cả bác sĩ nữa!”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Mục Hữu Vi cũng bị những người áo trắng bắt được, trói lại, rồi nhanh chóng mang đi.
Ra đến đường lớn, tất cả mọi người đều chuyển sang một chiếc xe khác.
Cứ như vậy, xe chạy không ngừng không nghỉ suốt hai ngày một đêm, chờ đến khi Mục Hữu Vi tỉnh lại thì đã nằm trong một bệnh viện tâm thần bị quản chế vô cùng nghiêm ngặt.
Bác sĩ còn đặc biệt dặn dò hộ lý chăm sóc: “Đây là một bệnh nhân vừa táo tợn vừa có khả năng tấn công mãnh liệt, thời gian phát bệnh không theo chu kỳ, bởi vậy không được để ông ta rời khỏi phòng an toàn.”
Mục Hữu Vi gấp đến độ muốn thổ huyết, gầm ầm lên: “Tôi không bị tâm thần, tôi không bị điên, tôi khỏe mạnh! Buông tôi ra! Để cho tôi về nhà! Tôi muốn báo cảnh sát!”
Bác sĩ và hộ lý nhìn nhau, nghĩ thầm may mà lúc nãy đã trói lại.
“Đi thôi, cứ để cho ông ta phát tiết một lúc, ai mới đến cũng đều vậy cả.”
Cửa thép đóng lại, Mục Hữu Vi gào rát cổ họng cũng chẳng ai để ý.
“Tôi không bị tâm thần! Không bị điên! Cứu với! Có người muốn hại tôi!”
Sau khi la hét chán chê thì Mục Hữu Vi bắt đầu dùng những lời thô tục bẩn thỉu nhất để chửi: “Mẹ chúng nó! Chờ ông đây ra ngoài được ông đây sẽ giết hết lũ chúng mày! Mẹ kiếp….”
Tại Đại học Ái Hoa ở thủ đô, trong văn phòng khoa lịch sử nào đó.
Phong Ức đang soạn bài bỗng ngẩng đầu lên: “Anh nói ai tìm tôi?”
Trợ giảng trả lời: “Một vị tiên sinh họ Hoa, anh ta nói ngài biết anh ta.”