Mục Cửu Ca

Chương 93 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Bối cảnh đột nhiên thay đổi, phủ đệ đang tưng bừng hỉ sự bỗng có một tốp Ngự Lâm quân tiến vào, xông thẳng đến hỉ đường.



Cửu Ca vẫy ống tay áo, quay mình, tấm áo khoác bay bay theo gió, tựa như cô dâu mới bị làm cho sợ hãi.



Ngự Lâm Quân đang muốn xông lên phía trước, dường như muốn tóm lấy cô dâu mới trên mình khoác chiếc váy cưới thêu hình Rồng Phượng.



Đột nhiên! Một chiếc đuôi tựa như những ngôi sao của con Phượng Hoàng từ trên mình Cửu Ca giương cánh bay ra, cô quay mình theo, con Phượng Hoàng bay lượn quanh hỉ đường mãi không bay đi.



Ngự Lâm quân và khách khứa dường như ngạc nhiên đến ngây người ra, ngây ngốc nhìn lên con Phượng mình vàng thân bạc phát ra ánh sáng lạ thường đang bay lượn xung quanh hỉ đường.



Kỳ diệu nhất chính là khi Cửu Ca quay người phất tay áo thì viên đá được khảm nạm trên quần áo phản xạ ánh nến đỏ rực, quanh mình tựa như những ngôi sao hạ xuống trần nhảy múa cùng với Phượng Hoàng kia, khiến cho cô tựa như người trời hạ phạm không thể nhìn thẳng.



Đi cùng với tiếng nhạc cổ đại trang nghiêm, Cửu Ca phất ống tay áo, quay người đối diện với khán giả, thật điềm tĩnh nhưng cũng thật uy nghi.



Thủ Lĩnh Ngự Lâm Quân đột nhiên quỳ gối, tiếp theo đó tất cả các Ngự Lâm Quân khác đều cúi mình quỳ gối trước Cửu Ca.



Những quan khách kia bỗng thấy mờ mịt thất thố, đua nhau lùi về phía sau.



Dù là ở hiện trường hay là khán giả ngồi trước màn hình thu nhỏ đều có cảm giác hoảng hốt, họ dường như thật sự nhìn thấy cảnh quý nữ hào môn mặc tấm áo cưới sắp làm mẫu nghi thiên hạ thời xưa. Mặc dù cảnh này nhìn rất giống Hoàng Để xưa giữa đường nhảy ra cướp khuê nữ.



Thân làm bá tước đang thi hành nghĩa vụ, Hoa Vô Ý khẽ nhăn mày, anh không thích tình hình phát triển theo hướng này, giống như người vợ vốn của mình sắp bị người ta cướp đi.



Trong bầu yên tĩnh ấy, bỗng dưng có người lớn tiếng nói:



“Tôi biết rồi! Là đèn! Là do ánh đèn phản chiếu! Con Phượng Hoàng trên chiếc áo cưới giống y hệt với con Phượng Hoàng trên tấm “băng tằm minh lụa” kia! Trên viền con Phượng Hoàng trên chiếc váy cưới có thêu đá phát ra ánh sáng, như thế con Phượng Hoàng được thêu bằng hai đường chỉ chồng lên nhau trên tấm “băng tằm minh lụa” sẽ trở thành ảnh ảo mà xuất hiện.” Thầy Lưu tìm ra được lời giải của câu đố, hưng phấn đến tột cùng.



Cửu Ca gật đầu khẽ cười: “Thầy Lưu nói không sai, sự biến hóa thứ ba này thực tình chính là thủ pháp tôi sử dụng trong vòng thi thứ hai, chỉ khác ở chỗ là ánh đèn biến thành đá phát sáng. Do hiệu quả của đá phát sáng không bằng ánh đèn, cho nên thân hình Phượng Hoàng cũng không quá to, nhưng khi khúc xạ có thể chiếu được đến rất xa.”



Cửu Ca vừa mở miệng, thời gian lập tức trở về thời hiện đại, mọi người cũng bừng tỉnh trong sự hoảng hốt.



Phương Ảnh Đế vỗ vào mặt mình, bỗng tò mỏ hỏi: “Nếu như ở cổ địa, khi có nhà nào con dâu qua cửa, hỉ đường đột nhiên xuất hiện Phượng Hoàng, có khi nào khiến cho mọi người hiểu nhầm là cô dâu mới có số làm mẫu nghi thiên hạ không? Hoặc là đứa con mà cô dâu sinh ra sẽ có số ấy? Bối cảnh sân khấu còn bao hàm ý nghĩa gì nữa sao?”



Thái Bình Lang thấy câu hỏi này có chút tà ác, như vô tình mà liếc mắt về vị bá tước nào đó, đúng lúc định trả lời thay cho Cửu Ca, Cửu Ca đã nói: “Theo truyền thuyết Tô gia cũng từng xuất hiện kẻ có dã tâm, kẻ có dã tâm ấy chính là người thừa kế tuyệt kỹ thêu thùa của Tô gia, tên là Tô Ngọc. Tô Ngọc có một đứa con gái tên Tô Phượng, cái tên Tô Phượng này rất cao quý, chính bởi lẽ đó sự kỳ vọng của mọi người với chủ nhân cái tên ấy cũng càng lớn. Cha Tô Ngọc không cam tâm nhà mình mãi chỉ là một thương nhân thêu thùa bình thường, bèn bày mưu khi Tô Phượng sinh ra.”



Thái Bình Lang nhìn khán giả và ban giám khảo đều bị thu hút cả, liền ngậm miệng nghe Cửu Ca kể chuyện xưa.



“Câu chuyện không có motip gì mới, trước tiên Tô Ngọc lợi dụng tuyệt kỹ thêu thùa của mình, vào ngày con gái chào đời liền khiến cho Phượng Hoàng bay trên không trung ba vòng, tuyên truyền rêu rao rằng con gái mình có mệnh mẫu nghi thiên hạ. Sau đó do địa vị mà Tô Ngọc không thể nào dâng con gái lên cho hoàng đế đương triều, thế nhưng lòng tham không dứt, ông liền kết duyên con gái cho bên chi khác, mà đối tượng của mối nhân duyên ấy chính là người có mưu đồ tạo phản – Thế Tử Kinh Vương. Sau, Tô Phượng khoác trên mình chiếc váy cưới do chính tay Tô Ngọc thêu gả cho Vương Thế Tử, ngày bái đường, Phượng Hoàng quyến luyến giữa không trung không bay đi, khách khứa đều tận mắt nhìn thấy.”




Nói ra cũng thấy quái lạ, chiếc khăn chùm đầu kia vừa chùm lên đầu Cửu Ca, đám lửa có hình Phượng Hoàng cùng với Rồng vàng cũng biến mất ngay lập tức.



Hoa Vô Ý đi quanh Cửu Ca ngắm một vòng, quả thực không sao cả, lúc này anh ấy đứng yên trước mặt cô.



Thái Bình Lang, bao gồm cảnh sát ở bốn phía và khán giả ở hiện trường đều cho rằng Hoa Vô Ý sẽ nói gì với Cửu Ca, lại thấy bỗng dưng anh ôm ngang vợ mình lên, xoay người bước xuống sân khấu.



Cửu Ca cũng bị dọa giật mình, vội và nắm chắc lấy cổ Hoa Vô Ý.



“Ấy… tiết mục..” Thái Bình Lang muốn ngăn Hoa Vô Ý, thế nhưng lại bị cảnh sát cản lại.



Người châm lửa giữa không trung kia cũng bị bắt lại.



Sự tình thay đổi bất ngờ, lúc thoạt đầu mọi người còn cho rằng có người muốn hại Cửu Ca, sau nhìn thấy sự biến hóa trên người Cửu Ca lại cho rằng đây là sự dàn dựng sẵn, thế nhưng cuối cùng nghe Cửu Ca nói với chồng mình lại phát hiện rằng thật sự có người muốn hại phu nhân bá tước.



Saleh không màng đến sự ngăn cản của phiên dịch và sứ giả, chạy xuống dưới tầng một, thấy Hoa Vô Ý ôm vợ xuống khỏi sân khấu, lập tức chạy đến quan tâm hỏi: “Phu nhân của ngài không sao chứ? Rốt cuộc vửa xong là chuyện gi thế?”



“Ra ngoài rồi nói. “Hoa Vô ý ôm vợ mình không buông.



Thấy cảnh sát bảo vệ vợ chồng Hoa Vô Ý và hoàng tử Saleh rời khỏi hiện trường, đột nhiên giáo sư Ngải Nhĩ gào theo: “Không! Còn chưa giải thích xong, tại sao cuối cùng quanh thân Cửu Ca lại xuất hiện Phượng Hoảng và Rồng lửa? Tại sao đám lửa kia lại không làm hại được cô ấy? Thế nguyên lý là gì, chiếc váy cưới kia ẩn chứa bí mật gì? Xin hãy nói cho tôi, xin hãy nói cho mọi người biết…!”



Phiên dịch vẫn rất hết sức tận tâm với công việc mà dịch từng câu ông ấy nói.



Thế nhưng cảnh sát đã ngăn lại giáo sư Ngải Nhĩ và những giám khảo muốn đi theo, cũng ngăn lại lòng hiếu kỳ của khán giả.



Trong studio.



Vu Phi kích động đến hai tay run lên bần bật: “Bảo với Thái Bình Lang, cho quảng cáo năm phút, sau đó lại tiếp tục phát tiết mục nửa tiếng nữa!”



“Thế còn tiết mục phía sau…”



“Giám đốc đài truyền hình sẽ đồng ý kéo dài tiết mục này thêm nửa tiếng!”



Trợ lý tỏ ra rằng mình đã hiểu, truyền đạt cho mọi người chỉ thị của Vu Phi xong, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng hiện tại tuyển thủ Mục Cửu Ca đã rời khỏi hiện trường, phần trao giải cuối cùng thì phải làm sao?”



“Không sao, cô ấy không ở đây không vấn đề gì, ratings tuyệt đối không bị ảnh hưởng. Hơn nữa cô cho rằng còn bị tuyển thủ nào có thể vượt qua được kỹ thuật thêu của cô ấy? Dù cho cô ấy không hoàn thành hết bài thuyết trình của mình, đợi lát nữa để từng giám khảo cho điểm, khán giả bầu phiếu.” Trong mắt Vu Phi tựa như vẫn đang bừng cháy ngọn lửa hừng hực kia, khuôn mặt tràn đấy kinh ngạc cùng với khâm phục, thậm chí còn có chút mê mẩn, “Qua đêm nay, cô ấy đã trở thành bà hoàng của kỹ thuật thêu trên toàn thế giới. Tôi hoàn thành giấc mộng của cô ấy, cô ấy hoàn thành giấc mộng của tôi.”