Mục Cửu Ca
Chương 94 :
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Tuy Cửu Ca rời hiện trường cùng với chồng nhưng ratings của chương trình vẫn không hề giảm, một là do mọi người vẫn đang mong đợi xem Cửu Ca có quay lại hay không, nếu như không quay lại cũng hy vọng ban giám khảo có thể tìm ra được bí mật nằm trong tác phẩm của Cửu Ca, hai là xem chương trình có lỡ miệng nói ra chút thông tin gì về việc người phóng lửa hòng làm hại Cửu Ca.
Vu Phi to gan chiếu chương trình thêm nửa tiếng, kéo dài phần trao giải cuối cùng để ban giám khảo và khán giả phân tích tác phẩm của Mục Cửu Ca.
Quảng cáo vừa kết thúc, hình ảnh Cửu Ca trưng bày sản phẩm lúc trước được chiếu lại một loạt, phóng to lên để cho ban giám khảo và khán giả nhìn được tường tận rõ nét.
Kết quả qua nhìn một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng mọi người đã phát hiện ra những cảnh mà lúc trước bỏ qua.
“Tua lại! Tua lại! Dừng chỗ đó, đúng, chính chỗ đó!” Trưởng quản White gào lên bằng tiếng Pháp, phiên dịch cũng gào lên đồng thời với ông.
Trưởng quản White chỉ vào bức tranh nói: “Mọi người nhìn thấy không? Chiếc váy cưới mà Mục Cửu Ca mặc khi hạ từ trên cao xuống có vạt sau rất dài, tôi ước tính cũng đến khoảng năm mét, thế nhưng sau khi lửa bén vào….”
Màn hình chia thành hai nửa, một nửa chiếu cảnh Cửu Ca mặc trên mình chiếc váy cưới bốc lửa.
Trưởng quản White tiếp tục nói: “Vạt sau ngắn đi rất nhiều, ít nhất cũng ngắn đi bốn mét! Hơn nữa mọi người có để ý đến, chiếc váy cưới của Mục Cửu Ca lấy hình rồng vàng làm đường viền, ngoài phần thêu hình rồng vàng đó tất cả đều bị lửa đốt hết.”
“A….!” Lời nói của White cộng thêm hình ảnh trên màn hình, mọi người cuối cùng đã nhìn rõ.
Giáo sư Trần Trung Hoa đến từ bảo tàng Cố Cung, bảo tàng chuyên nghiên cứu sản phẩn thêu, đeo cặp kính cẩn thận nhìn, một hồi lâu sau, ông lắc đầu cảm thán: “Không ngờ đến, thật không ngờ đến. Cô ấy đã lợi dùng kỹ thuật thêu cổ truyền dùng lửa may áo, tôi vẫn luôn cho rằng phương pháp may áo này chỉ là trong truyền thuyết.”
“Lão Trần, lửa may áo là gì?” Tổng giảm đốc công ty may mặc lớn nhất Trung Quốc – Tần Cần lên tiếng hỏi.
Lão Trần nhìn vào bậc thầy có thâm niên trong bán đấu giá – thầy Ngô Đinh Nhất: “Vừa rồi tôi nhìn thấy thầy gật đầu, đoán rằng chắc thầy có hiểu về kỹ thuật thêu này?”
Ngô Đinh Nhất cười khiêm tốn: “Không dám nói là hiểu, chỉ là nghe phong thanh mà thôi.”
Giáo sư Trần Trung Hoa làm động tác mời, Ngô Đinh Nhất cũng không từ chối, liền giải thích cho mọi người: “Nếu như tôi không nhìn nhầm thì khi Mục Cửu Ca may chiếc váy cưới này đã dùng hai kỹ thuật thêu trong truyền thuyết, một là “Thiên y vô phùng”, hai là “Liệt Hỏa Chân Kim”.
Giáo sư Trần Trung Hoa gật đầu: “Đúng thế.”
Ngô Đinh Nhất tiếp tục giải thích: “Kỹ thuật thêu Thiên Y Vô Phùng chính là chỉ khi tuyển thủ Mục Cửu Ca trưng bày chiếc áo cưới của mình, không một ai có thể nhìn ra được đường may trên chiếc áo cưới mà lại tưởng như một tấm vải hoàn chỉnh.”
Ban giám khảo và khán giả đều gật đầu, quả thực bọn họ đều không nhìn ra.
“Còn Liệt Hỏa Chân Kim chính là kỹ thuật thêu cổ dùng lửa may áo mà Lão Trần đã nói, kỹ thuật thêu này và Thiên Y Vô Phùng vốn dĩ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ý chỉ tấm áo tựa như vàng không sợ lửa. Có khi mọi người sẽ đọc được một số câu chuyện kể rằng một vị tiên nhân vào đó khoác trên mình tấm áo tựa ăn mày bước đi trên đường phố, khi ngài khôi phục lại thân phận thực sự, quần áo trên người ngài sẽ bốc cháy như lửa, sau đó quần rách áo nát đều bị lửa đốt sạch, hiện ra lại là manh áo hoa lệ của tiên nhân. Trong Tây Du Ký, tấm áo cà sa của Đường Tăng cũng không sợ lửa. Mặc dù những điều này chỉ là truyền thuyết, song sự thật là người xưa cũng đã từng tạo ra được quần áo không sợ lửa, ngày nay người ta vẫn hoài nghi về khoáng chất a-mi-ăng thời xưa, đáng tiếc là không có hiện vật lưu lại, cũng không có tài liệu lịch sử nào có thể nghiên cứu.”
Lần kiểm tra cuối cùng trước khi Cửu Ca lên sân khấu, thợ săn phát hiện ra hai thùng dầu đó, cảnh sát còn bắt được hai kẻ bị tình nghi là đặt dầu ở đó.
Vốn đã biết được nội dung tiết mục biểu diễn của Cửu Ca, khi nhìn thấy hai thùng dầu đó Trịnh Dã đã phỏng đoán rằng hung thủ trong bóng tối có lẽ đã mua chuộc nhân viên đài truyền hình biết được cách thức giới thiệu sản phẩm của Cửu Ca, anh cho tằng hắn ta đợi Cửu Ca châm lửa sẽ đổ hai thùng dầu kia ra, ai ngờ bọn chúng còn có sắp đặt trong khán giả.
Người ném chiếc bật lửa lập tức đưa đi xét thẩm, phát hiện ra người đó có bệnh thần kinh, người mặc bệnh thần kinh này không khác gì còn cờ vứt đi, hung thủ trong bóng tối xác định không muốn nhặt con cờ này về.
Lúc này Trịnh Dã không dám nhỉn thẳng vào mắt Hoa Vô Ý, nếu như cậu ta cẩn thận hơn, nếu như cậu ta không nghĩ như thế có lẽ…
Cửu Ca nắm chặt lấy tay Trinh Dã, lắc mạnh một cái.
Trịnh Dã cười ngây ngô, hơi nước giăng đầy trước mắt.
Người trong Trọng Vũ tiến đến đấm cậu ta một quyền, “Không trách cậu được, đến Thợ săn còn không liệu đến.”
Thợ săn nhếch miệng, thế nhưng vẫn an ủi Trịnh Dã: “Người chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho hiện trường là tôi và Tiểu Ảnh, xảy ra chuyện không nên trách cậu, ai nghĩ rằng tìm thấy một quả bom hiện giờ, hai thùng dầu còn có thể lòi ra một khán giả ném bật lửa lên cơ chứ.”
Hoa Vô Ý là người tiến lên sau cùng, ôm lấy Trịnh Dã, “Có cần tôi phải cảm ơn các cậu không nhỉ? Các cậu bảo vệ chị dâu và cháu, đồng thời cũng bảo vệ cả thế giới này, bởi lẽ tôi chưa phát điên.”
Đám người Trọng Vũ cười buồn rười rượi.
Tô Ngải vuốt tóc Cửu Ca, một bàn tay khác đặt lên mu bàn tay Cửu Ca, bà biết đây là con gái cưng của bà, mặc dù có rất nhiều chuyện bà không còn nhớ nổi.
Cửu Ca ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ…. mẹ nhận ra con ư?” Cửu Ca vui mừng.
Tô Ngải rơi nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng đến ngày mai bà lại sẽ quên đi đứa con gái của mình.
“Mẹ ơi! Trời Đất! Bác sĩ giỏi quá! Mẹ tôi nhận ra tôi rồi!” Cửu Ca vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên trên giường, may có Hoa Vô Ý kịp thời giữ lại.
“Ngoan Ngoan nằm yên.”
“Ồ, Vô Ý, đừng tức giận, em không sao mà. Ai ya, lúc trước em còn nghĩ mặc chiếc áo cưới này tối nay gả cho anh, tiếc quá.”
Hoa Vô Ý gõ nhẹ vào đầu cô, đặt một nụ hôn lên trán “ Một tuần sau, chúng ta tổ chức hôn lễ.”
“Hả?”