[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 147 : Võ học Ngu Uyên quốc
Ngày đăng: 03:21 24/08/19
Bá Sơn Tế Tửu đi ra Sĩ Tử Cư, tới Hoàng Tử Uyển sát bên cạnh.
Số lượng Hoàng tử, Công chúa, Quận chúa, Thế tử bên trong Hoàng Tử Uyển rất đông đảo, vàng thau lẫn lộn, hơn nữa còn có phe phái phức tạp.
Hoàng tử, Công chúa là con trai, con gái của Hoàng Đế, Quận chúa, Thế tử là con trai, con gái của Vương gia. Ngoài sự tranh giành vương vị giữa Quận chúa, Thế tử còn có sự tranh đấu giữa các thế lực của Hoàng tử, Công chúa, làm người ta rất là đau đầu.
Bá Sơn Tế Tửu phiền nhất chính là điểm này, thế nhưng lại một mực không thể không chọn, bằng không đắc tội Hoàng thất, Vương thất, nhất định sẽ bị làm khó dễ.
"Không bằng đi hỏi ý kiến của Nhị Hoàng tử một chút."
Ông quyết định chủ ý, đến đây dò hỏi Nhị Hoàng Tử. Linh Ngọc Thư vừa mừng vừa sợ, Bá Sơn chính là Quốc Tử Tế Tửu, địa vị trong Thái học viện chỉ đứng sau Đại Tế Ti, thực lực của ông ta sâu không lường được, hoàn toàn không thua đại thần nhất phẩm trong triều, không thua Môn chủ, Giáo chủ, Tông chủ các phái lớn, chính là tồn tại hàng đầu trên đời hiện nay.
Nếu như có thể đạt được sự dạy bảo của ông thì đương nhiên là một chuyện tốt!
"Hình như Nhị Hoàng Tử cả nghĩ quá rồi."
Bá Sơn Tế Tửu thấy thần sắc vui mừng trên mặt hắn thì lập tức biết hắn hiểu lầm rồi, cười nói: "Ta chỉ dạy sĩ tử Lục Hợp cảnh trở xuống, bởi vì không biết nhiều về Hoàng Tử Uyển cho nên muốn nhờ Nhị Hoàng Tử tiến cử cho hai người."
Sắc mặt Linh Ngọc Thư âm u.
Tài nguyên mà Hoàng Thái tử đạt được quá nhiều. Thái tử khác hay những Hoàng tử như hắn, chỉ vì không phải là Hoàng Thái tử, sau khi sinh ra đạt được bồi dưỡng liền ít hơn Hoàng Thái tử không biết bao nhiêu lần.
Tuy nói Hoàng tử và Công chúa có thể không cần kiểm tra liền có thể tiến vào Thái học viện tu hành, thế nhưng Thái tử lại có ít nhất sáu vị lão sư cấp Giáo chủ dạy dỗ truyền đạo, hơn nữa thỉnh thoảng Hoàng Đế cũng sẽ tự mình chỉ điểm, thậm chí ngay cả quốc sư đều sẽ đến giảng dạy cho hắn.
Hoàng Thái tử không chỉ được truyền thụ các loại tuyệt học cao cấp nhất, còn phải học đạo làm Vua mới có thể cai quản văn võ bá quan, thậm chí càng quan hệ với đại thần trong triều, thành lập triều đình nho nhỏ của chính mình.
Mặc dù những Hoàng tử và Công chúa có tâm muốn nhòm ngó ngôi vị Hoàng Đế cũng căn bản không có loại năng lực cạnh tranh này.
Bản lĩnh của Bá Sơn Tế Tửu tương đương với tồn tại cấp Giáo chủ, được sự chỉ điểm của ông, tuy nói không sánh được hoàn cảnh của Hoàng Thái tử, nhưng chung quy phải tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là Bá Sơn Tế Tửu vậy mà chỉ dạy sĩ tử cảnh giới Linh Thai và cảnh giới Ngũ Diệu, hắn tự nhiên là không có phần.
Linh Ngọc Thư đè xuống thất vọng trong lòng, cười nói: "Thất muội của ta, ngộ tính tư chất đều là tuyệt hảo, quốc sư nhìn thấy cũng nói tư chất nàng bất phàm, còn muốn vượt qua ta, chính là có chút không tốt. Bá Sơn Tế Tửu nghiêm khắc, có thể thay ta mài bớt tính tình của nàng."
Bá Sơn Tế Tửu kinh ngạc, nói: "Là Thất công chúa sao? Nàng thật có chút ham chơi, làm lỡ tiến cảnh tu hành. Những Quốc Tử giám kia bị vướng bởi thân phận Công chúa của nàng sẽ không làm khó nàng, nhưng ở chỗ của ta, có vị đắng cho nàng ăn."
Ánh mắt Linh Ngọc Thư lấp lóe, thầm nghĩ: "Thất muội, ngươi quá thân thiết với tên vứt bỏ dân kia, khó tránh sẽ làm ra chuyện tình bôi nhọ danh tiếng Hoàng gia. Lần này ngươi theo ta xuống núi, liền có thể rời xa tên Tần Mục kia, đợi khi ngươi nhìn thấy càng nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi thì ngươi sẽ quên tên vứt bỏ dân kia thôi... Vi huynh cũng là muốn tốt cho ngươi, miễn cho ngươi nhầm đường lạc lối."
"Nhị Hoàng Tử, ngươi còn vừa ý người nào nữa hay không?" Bá Sơn Tế Tửu lại hỏi.
Linh Ngọc Thư suy nghĩ một chút, nói: "Linh Mẫn Nguyệt, Thế tử Mẫn Nguyệt."
"Linh Mẫn Nguyệt, con trai của Thái Sơn Vương à?"
Bá Sơn Tế Tửu cười nói: "Cũng là một hạt giống tốt. Ta nghe nói ngươi và Thế tử Mẫn Nguyệt có chút bất hòa, vì sao lại tiến cử hắn?"
Linh Ngọc Thư cười nói: "Ta bất hòa với Mẫn Nguyệt chỉ là bởi vì Thái Sơn Vương ủng hộ đại ca ta, vì lẽ đó bất hòa. Tuy nhiên tư chất, ngộ tính của Mẫn Nguyệt quả thực là người tuyệt hảo trong Hoàng Tử Uyển."
Bá Sơn Tế Tửu gật gật đầu, nói: "Nhị Hoàng Tử hiền đức. Đã như vậy, liền do Nhị Hoàng Tử thông báo cho bọn họ tin tức này, để bọn họ tới Sĩ Tử Cư tìm ta."
Linh Ngọc Thư vui vẻ trong lòng, biết ông cho bản thân hắn một cơ hội lôi kéo Thế tử Mẫn Nguyệt, vội vã rời đi.
Linh Dục Tú và Thế tử Mẫn Nguyệt đến Sĩ Tử Cư, chỉ thấy trừ bọn họ ra, còn có mấy vị sĩ tử khác, chính là đám người Tần Ngọc, Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết, Vệ Dung.
Bá Sơn Tế Tửu nói: "Ta và Đại Tế Ti thương nghị, ở bên trên sĩ tử thử làm tiến sĩ thái học, các ngươi chính là những người được chọn để trở thành tiến sĩ thái học. Sau này các ngươi chỉ đi Họa Thánh các, Thanh Dương điện, Quân Cơ lâu, Trận Nguyên điện, Thiên Âm các nghe giảng, học tập thư họa, tâm tình, binh pháp, trận pháp, âm luật, những cái khác thì theo ta học, ta dạy các ngươi, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, sở học không giống với những sĩ tử khác. Mấy năm sau, có thể trở thành tiến sĩ thái học hay không thì lại còn phải xem bản lĩnh của các ngươi. Đúng rồi... "
Hắn nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười nói: "Các ngươi còn có một vị Đại sư huynh, hoặc phải gọi là sư thúc. Hắn là tiến sĩ thái học đầu tiên của Thái học viện chúng ta, ta đã thương nghị cùng Đại Tế Ti, báo lên cho Hoàng Đế, Hoàng Đế rất nhanh sẽ hạ lệnh xuống."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiến sĩ thái học đầu tiên? Đến cùng là ai?
Việt Thanh Hồng và hòa thượng Vân Khuyết vội vã nhìn về phía Thẩm Vạn Vân, sắc mặt Thẩm Vạn Vân thì lại âm tình bất định.
Bá Sơn Tế Tửu nói: "Lần này ta mang theo Thất công chúa ra ngoài rèn luyện mấy ngày trước đã, còn những người khác chỉ có thể chờ đợi lần sau. Công chúa, ngươi đi Thiên Lục lâu lựa chọn mấy quyển điển tịch công pháp thần thông. Những người khác lưu lại."
Mọi người vừa mừng vừa sợ.
Thiên Lục lâu, Bí Thư giám kiểm tra thẻ bài, nói với Tần Mục: "Tiến vào bên trong lâu đọc sách không thể làm hư. Nếu kinh điển có hư hao gì là phải bị giam giữ. Thẻ bài chỉ có thể đọc sách ở tầng thứ nhất, không được đi tầng thứ hai, nếu không sẽ bị Bí Thư giám tầng thứ hai bắt và trị tội."
Tần Mục nói: "Ta phải đi theo Bá Sơn Tế Tửu đồng thời tu hành, ra ngoài rèn luyện, muốn mượn mấy quyển kinh điển ra ngoài."
Vị Bí Thư giám kia kinh ngạc, nói: "Thì ra là vậy. Bá Sơn Tế Tửu có đặc quyền, có thể cho đệ tử của hắn mượn năm quyển kinh điển. Ngươi tiến vào tuyển chọn kinh điển, sau đó đến chỗ ta đây ghi lại danh sách."
Tần Mục đi vào trong lầu, chỉ thấy bên trong lâu có mười mấy gian phòng, mỗi một gian phòng đều cực kỳ rộng lớn, trên cửa phòng dán thẻ bài, viết tên châu quận, những kinh điển trong phòng này hẳn là phân chia theo châu quận. Kinh điển công pháp thần thông của các môn phái bên trong châu quận này liền được gom vào trong phòng đại biểu cho từng châu quận.
Tần Mục đi vào gian phòng dán thẻ Lệ Châu, chỉ thấy nơi này có mười mấy giá sách, trên giá sách đặt một quyển kinh điển, giá sách cũng dán thẻ bài, viết tên của các môn phái khác nhau. Ngoại trừ môn phái, còn có tên của Thế gia.
Người trong căn phòng này không nhiều, chỉ có hai ba tên sĩ tử ngồi trên mặt đất, cầm sách nghiền ngẫm đọc. Bên cạnh còn có mấy cái cửa nhỏ, Tần Mục đi lên phía trước, trong đó có hai cánh cửa đã khóa từ bên trong, còn có một cánh cửa đang mở.
Hắn đẩy cửa liếc mắt nhìn, hơi run run, chỉ thấy sau cánh cửa này càng là một không gian nhỏ bé, khoảng một mẫu, còn muốn lớn hơn phòng ở của bọn họ một chút, bên trong chẳng có gì cả.
"Lẽ nào đây là địa phương để sĩ tử diễn luyện công pháp thần thông?"
Tần Mục đi tới trước kệ sách, rút ra một quyển kinh điển, cúi đầu nhìn lại, trong lòng kinh ngạc: "Phủ Lệ Châu vậy mà cũng có nhiều môn phái như vậy."
Trên kinh điển viết chữ công pháp Đan Hà của Đan Hà phái Lệ Châu, bên cạnh còn có mấy quyển sách, là kiếm pháp Đan Hà, bốn môn trận pháp Đan Hà, tinh yếu đan quyết Đan Hà, vân vân.
Tần Mục lật xem qua loa, công pháp phái Đan Hà quả thực có chỗ độc đáo riêng, sau khi luyện thành, nguyên khí hóa thành Đan Hà, vừa ra tay chính là hào quang đầy trời, mà ở bên trong hào quang ẩn giấu phi kiếm, kẻ địch bị hào quang ngăn cản tầm mắt, thường thường sẽ bị trúng chiêu.
"Mặc dù công pháp Đan Hà không tệ, nhưng còn chưa được xem là thần kỳ."
Hắn thả Đan Hà công xuống, cầm kiếm pháp Đan Hà lên, nhìn mấy lần liền thả trở lại, kiếm pháp Đan Hà và công pháp Đan Hà là một bộ hệ thống, chỉ có tu luyện công pháp Đan Hà mới có thể tu luyện kiếm pháp Đan Hà. Hắn lại đến xem bốn môn trận pháp Đan Hà, cái môn trận pháp này cũng phải tu luyện công pháp Đan Hà, kiếm pháp Đan Hà trước, mới có thể luyện thành bốn môn trận pháp Đan Hà.
Tinh yếu đan quyết Đan Hà cũng được hắn lật xem qua một lần, chủ yếu là phương pháp luyện đan, trong này có vài toa thuốc vẫn đáng giá lấy làm gương, tuy nhiên có vài toa thuốc trong mắt Tần Mục xem ra rõ ràng có vấn đề, độc tính chưa hề hóa giải hoàn toàn.
Hắn trả kinh điển của Đan Hà phái về lại giá sách, sau đó lại lấy tới một bộ kinh điển dày nặng khác.
"Kinh điển của Hoàng tộc Ngu Uyên quốc?"
Tần Mục kinh ngạc, lật qua lật lại nhìn mấy lần, thầm nghĩ: "Trên giá sách này không phải kinh điển của các môn phái Lệ Châu sao? Đâu ra một cái Ngu Uyên quốc? Đúng rồi, Ngu Uyên quốc này có quan hệ gì với Ngu Uyên Sơ Vũ không? Lẽ nào trước đây phủ Lệ Châu không phải là lãnh địa của Duyên Khang quốc, mà là một quốc gia có tên Ngu Uyên?"
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, Ngu Uyên Sơ Vũ là Thiếu doãn Lệ Châu, nàng lấy Ngu Uyên làm họ, nàng nói còn một người anh tên là Ngu Uyên Xuất Vân làm quan ở kinh thành, chẳng lẽ huynh muội bọn họ đã từng là Hoàng tộc của Ngu Uyên quốc?
Chức quan của Ngu Uyên Sơ Vũ không thấp, tuổi còn trẻ liền ngồi ở vị trí cao, hẳn là rất có lai lịch.
"Lệ châu nằm ở Trung Nam Bộ của Duyên Khang quốc, như thế xem ra, Duyên Khang quốc cũng chiếm đoạt không ít quốc gia."
Tần Mục lật xem võ học trấn quốc của Ngu Uyên quốc, kinh điển của Hoàng tộc Ngu Uyên quốc không đầy đủ, tuy nhiên tốt hơn rất nhiều Đan Hà phái. Võ học trấn quốc của Ngu Uyên quốc gọi là Thành Đô Tái Thiên Huyền công, hầu như là một cái hệ thống, kiếm pháp của họ gọi là kiếm pháp Tà Dương.
Tần Mục đọc qua loa một lần, liền quyết định lựa chọn bộ kinh điển này.
Kiếm pháp, hắn chỉ tu luyện qua thức thứ nhất trong Kiếm Đồ, Kiếm Lý Sơn Hà. Tiêu hao của Kiếm Lý Sơn Hà quá lớn, lúc bình thường nếu gặp phải kẻ địch mà dùng kiếm pháp này, chỉ cần một chiêu thì nguyên khí của Tần Mục đã tiêu hao gần hết, sau đó lại có thêm kẻ địch, chắc chắn nguy to.
Vì thế, hắn cần một môn kiếm pháp thượng thừa.
Kiếm pháp Tà Dương của Ngu Uyên quốc là kiếm pháp thượng thừa, rất đúng khẩu vị của hắn.
"Vị Bí Thư giám vừa nãy nói có thể lựa chọn năm quyển kinh điển, chi bằng cứ đi tìm xem những kinh điển khác."
Tần Mục nhìn lướt qua giá sách một lần, không có tìm được kinh điển vừa ý, đa số công pháp của những môn phái khác đều không bằng Thành Đô Tái Thiên Huyền công của Ngu Uyên quốc.
Hắn tìm từng gian phòng, lại cũng tìm được không ít công pháp thượng thừa khiến hắn âm thầm hiếu kỳ, tầng thứ nhất của Thiên Lục lâu đã thu gom nhiều kinh điển như vậy thì kinh điển thu gom ở tầng thứ hai, tầng thứ ba sẽ lợi hại cỡ nào?
"Ồ, không đúng, có vài kinh điển mà tông phái dâng lên, chỉ sợ đều là trải qua lượt bỏ, cũng không hề dâng lên tuyệt học thật sự của chính mình."
Số kinh điển Tần Mục xem lướt qua càng lúc càng nhiều, nhìn ra càng nhiều thì trong lòng hắn liền càng nghi hoặc, chỉ e có rất nhiều kinh điển nơi này đều được xóa bớt, có vài tuyệt học vẫn không nêu ở trong đó, hắn xem qua loa một lần, liền có thể cảm giác được rõ rệt điểm này.
Nói thí dụ như kiếm pháp Cửu Khúc Liên Giang tổng cộng có chín chiêu, hắn triển khai đến chiêu thứ chín thì cảm giác được khí thế của mình và uy lực của kiếm pháp đều đạt đến đỉnh phong, tuy nhiên phía sau lại không còn, không tự dựng dục ra uy lực kinh người cũng không có chiêu thứ mười phát huy ra uy lực này.
Có thể thấy được kiếm phái Cửu Khúc vẫn chưa dâng ra kiếm pháp hoàn chỉnh, mà là giữ lại một chút.
Tình huống tương tự còn có rất nhiều, hiển nhiên, những thế lực này cũng không cam tâm tình nguyện giao tuyệt học của mình cho Duyên Khang quốc, bọn họ hẳn là đều có giữ lại.