[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 148 : Say ngất
Ngày đăng: 03:21 24/08/19
Qua không lâu, Tần Mục chọn được quyển kinh điển thứ hai, quyển kinh điển này gọi là Khiên Hồn Dẫn, có thể dẫn linh hồn của người sắp chết từ trong địa phủ ra, cũng có thể để cho người làm phép đi vào địa phủ.
Sở dĩ lựa chọn Khiên Hồn Đẫn chủ yếu là pháp thuật bên trong Thiên Lục lâu liên quan đến phương diện này thực sự quá ít.
Tần Mục cảm thấy nếu phát triển hơn nữa thì có thể nào dẫn hồn phách của người vừa mới chết ra, sau đó cứu sống hay không?
Sau đó hắn lại lựa chọn Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của Hồng Sơn phái, pháp thuật của Hồng Sơn phái cũng rất là kỳ lạ, có thể sử dụng phù văn mượn được sức mạnh của quỷ thần, khiến hắn cảm thấy tựa hồ có chỗ liên kết với Họa đạo.
Hắn chỉ chọn ba quyển kinh điển, chọn nhiều cũng vô ích, công pháp hắn cần tu hành đã có không ít, hơn nữa công và pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh cũng là nhiều vô số kể, cần hắn tốn thời gian để tìm hiểu, không cần thiết chọn quá nhiều.
Tần Mục mang theo ba quyển kinh điển đến gặp vị Bí Thư giám kia, Bí Thư giám đăng ký kinh điển và thẻ bài, lúc này mới cho phép hắn đi ra Thiên Lục lâu.
Hai ngày sau, thánh chỉ bổ nhiệm của Hoàng Đế đưa xuống, bổ nhiệm Tần Mục làm tiến sĩ thái học của Thái học viện, phong quan chính lục phẩm, được phép lên tầng ba Thiên Lục lâu, không bị Thái học viện quản lý.
Trước sơn môn Thái học viện, Bá Sơn Tế Tửu đứng chờ ở đó, sau một lát, Nhị Hoàng Tử Linh Ngọc Thư kéo Linh Dục Tú có chút không quá tình nguyện đi tới.
"Thất muội, ngươi theo Bá Sơn Tế Tửu tu hành, chắc chắn càng tốt hơn ở lại trong Thái học viện."
Linh Ngọc Thư cười nói: "Bá Sơn Tế Tửu, đó là tồn tại cấp Giáo chủ, vượt qua Quốc Tử giám khác vô số kể. Ta đều không ngừng hâm mộ, hận không thể làm đệ tử của Tế Tửu, ngươi liền không nên do dự nữa! Ngươi là em ruột của ta, cùng một mẹ sinh ra, ta há có thể hại ngươi?"
Bên cạnh sơn môn, một con Thanh Ngưu cường tráng đứng như người, chính đang trêu chọc con Long Kỳ Lân giữ núi kia, khi thì rút một sợi râu rồng, khi thì sờ đuôi Kỳ Lân một cái.
"Ta nói em gái, khi nào đi ra ngoài chơi đùa với ca?"
Thanh Ngưu dựa vào trước sơn môn, trong miệng ngậm một cây mẫu đơn, ha ha cười nói: "Em gái, mỗi ngày ngươi đều ở tại chỗ này thì có gì mà vui chứ? Ta mang ngươi ra ngoài, nơi phồn hoa, bảo đảm ngươi chơi đến hài lòng! Ngươi xem đóa hoa này của ta có đẹp không? Tặng cho ngươi ăn... "
Long Kỳ Lân nhịn xuống lửa giận, liếc xéo Bá Sơn Tế Tửu cách đó không xa, đè tâm tư lập tức trở mặt ăn con Thanh Ngưu này xuống.
"Bá Sơn lão sư, khi nào các người xuất phát?" Linh Ngọc Thư hỏi.
Bá Sơn Tế Tửu ngẩng đầu nhìn lên trên núi, nói: "Còn phải chờ một người. Chắc hắn cũng sắp xuống."
Linh Ngọc Thư nhìn muội muội bên cạnh một lát, trong lòng có chút đắc ý: "May là ta linh lợi, bằng không Thất muội ở lại trên núi nói không chừng muốn gây ra chút trò gian gì với tên vứt bỏ dân của Đại Khư kia. Bây giờ tách bọn họ ra rất xa, hắn liền không có cơ hội này."
Linh Dục Tú là em gái cùng một cha một mẹ với hắn, hắn tự nhiên quan tâm đầy đủ, những Hoàng tử, Công chúa khác, dưới cái nhìn của hắn đều là quan hệ người cạnh tranh, chỉ riêng Linh Dục Tú mới là muội muội thân nhất của hắn, không thể cho người xấu bất cứ cơ hội nào.
Linh Ngọc Thư đang suy nghĩ, giương mắt nhìn lại chỉ thấy một tên thiếu niên đang từ trên núi đi xuống, phía sau cõng lấy một đống lớn đồ vật lỉnh kỉnh, lưỡi búa, dao mổ lợn, trúc trượng hầm bà lằng, còn đeo một cái túi lớn, trên bao quần áo còn có một con hồ ly trắng đang ngồi.
"Tiểu tử này dáng vẻ như chạy nạn, là định xuống núi chạy nạn sao?" Linh Ngọc Thư thầm nghĩ.
Bá Sơn Tế Tửu nhìn thấy Tần Mục, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Người đến đông đủ rồi!"
Linh Ngọc Thư không khỏi giật mình một cái, nhìn về phía Bá Sơn Tế Tửu, lắp bắp nói: "Người lão sư muốn chờ chính là hắn sao?"
Bá Sơn Tế Tửu gật đầu, đánh tan một chút ảo tưởng sót lại trong nội tâm hắn.
Linh Dục Tú lại vui mừng khôn tả, dương dương tự đắc nhìn gương mặt như mộng của anh trai mình. Chút trò vặt đó của anh mình đương nhiên là không gạt được nàng.
Linh Ngọc Thư chần chờ trong lòng, rất muốn hỏi Bá Sơn Tế Tửu có thể nghỉ học hay không, nhưng lại không tiện mở miệng.
"Bá Sơn lão sư, ta cũng có thể cùng người đồng thời tu hành không?" Linh Ngọc Thư còn chưa từ bỏ ý định, liền vội vàng hỏi.
Bá Sơn Tế Tửu lắc đầu: "Nhị Hoàng Tử, tu vi của ngươi quá cao, đã đến cảnh giới Thất Tinh, tuổi cũng lớn, con đường đã cố định, ta không cách nào dạy ngươi. Ngươi yên tâm, Thất công chúa ở chỗ này của ta không một chút thiệt thòi, quay về thôi."
Linh Ngọc Thư không nỡ bỏ đi, đứng ở đó hung tợn nhìn Tần Mục.
Tần Mục buồn bực, không biết mình đã đắc tội vị Hoàng tử này chỗ nào.
Bá Sơn Tế Tửu trầm giọng nói: "Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì xuất phát!"
Tần Mục vội vàng nói: "Lão sư, chờ một chút!"
Bá Sơn Tế Tửu dừng bước, quay đầu nhìn lại, Tần Mục đi tới trước mặt con Long Kỳ Lân, con Thanh Ngưu cực kỳ cường tráng kia vội vàng lui lại, cẩn thận theo dõi hắn.
Tần Mục không để ý tới, ngừng thở, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, vặn mở nắp bình rồi đặt dưới mũi Long Kỳ Lân. Lập tức con Long Kỳ Lân này bị say ngất trên đất.
Đại Thanh Ngưu vội vã nhảy ra rất xa, sợ hãi nhìn hắn.
Tần Mục đậy chặt nắp bình, tiểu hồ ly nhấc lên một cơn gió lớn thổi tan mùi hương kỳ lạ bay ra từ miệng bình, lúc này Tần Mục mới thở ra một hơi. Hồ Linh Nhi lấy từ trong bao quần áo ra một cái bình khác, giao cho Tần Mục, Tần Mục mở ra chiếc bình, một luồng mùi chua sặc người bốc lên, sau đó đổ chất lỏng trong bình vào miệng Long Kỳ Lân.
Đó là chất lỏng ép từ trái chanh, tuy Long Kỳ Lân bị say ngất, thân thể không thể động đậy, nhưng đầu lưỡi gặp phải vị chua của chanh vẫn không tự chủ được tiết ra tiên dịch.Hồ Linh Nhi cuống quít lấy từ trong bao quần áo ra từng cái từng cái bình ngọc, Tần Mục nhận lấy, đặt ở khóe miệng Long Kỳ Lân hứng tiên dịch, nhận chừng mười bình, nước bọt của con Long Kỳ Lân hầu như chảy hết, cuối cùng không chảy ra nữa.
Tần Mục đứng dậy, cười nói: "Lão sư, Tú muội, có thể lên đường."
Bá Sơn Tế Tửu liếc mắt nhìn con Long Kỳ Lân bị say ngất, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi lấy nước dãi rồng làm cái gì?"
Tần Mục giải thích: "Đây là kỳ dược trị liệu ngoại thương, nếu gặp phải vết thương đao kiếm, bôi lên trên vết thương liền có thể để thịt thối sinh cơ, da hư lột đi. Lần này ra ngoài rèn luyện, khó tránh khỏi có tổn thương, vì thế chuẩn bị nhiều một ít đề phòng tai hoạ."
Bá Sơn Tế Tửu khẽ nhúc nhích trong lòng, chỉ sợ Tần Mục làm việc này không chỉ là vì ứng phó tổn thương dọc đường, mà là vì nối lại nửa người dưới cho đồ tể, để thân thể đồ tể khôi phục hoàn toàn.
Tần Mục lại nói: "Lão sư, có thể cho ta mượn con Thanh Ngưu này của người dùng một chút được không?"
Thanh Ngưu cảnh giác nói: "Ngươi không được làm bậy! Ta đã kết làm tỷ đệ với Linh Nhi nhà ngươi, nếu ngươi ăn ta, tỷ tỷ ta sẽ liều mạng với người! Có đúng không Linh Nhi tỷ?"
Hồ Linh Nhi dương dương tự đắc: "Hắn uống quá nhiều, kết bái cùng ta, trở thành đệ đệ của ta."
Tần Mục cười nói: "Ta chỉ là bảo ngươi giúp ta mang bọc hành lý mà thôi, xem ngươi căng thẳng kìa. Đúng rồi, vừa nãy ta nhìn một chút, đó là một con Long Kỳ Lân đực."
Thanh Ngưu tựa như bị thiên lôi cuồn cuộn oanh tạc ba mươi lần, đứng sững tại chỗ, hồn bay phách lạc, đột nhiên gào khóc. Hồ Linh Nhi liền vội vàng tiến lên an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đực hay cái đều giống nhau, người ta ngược lại chưa bao giờ yêu thích ngươi. Lại nói, nếu nó thích ngươi, ngươi liền thảm hơn."
Bá Sơn Tế Tửu lắc đầu, mang theo bọn họ rời khỏi Thái học viện, đi ra kinh thành.
Đột nhiên Thanh Ngưu nằm rạp xuống, bên trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rú nặng nề, tiếp theo thân thể dưới da vang vọng đùng đùng, xương cốt nhanh chóng phồng lên, bắp thịt cũng đang chấn động ra bên ngoài, lông trên da dài ra.
Vốn nó đứng thẳng lên thì thân thể liền cao bằng hai, ba người, giờ phút này hiện ra chân thân, còn khổng lồ hơn ban đầu, thân thể lớn hơn mười lần, hai tay cũng đã biến thành móng bò, lỗ mũi phun khói, bàn chân sinh gió.
Bá Sơn Tế Tửu bảo Tần Mục và Linh Dục Tú leo lên lưng bò, khoát bọc hành lý của mình lên lưng nó.
"Nhị Hoàng Tử, không cần tiễn nữa, về đi!"
Bá Sơn Tế Tửu nhìn Linh Ngọc Thư một đường đưa tiễn bọn họ ra kinh thành một chút, cười nói: "Không có việc gì, về đi!"
Vẻ mặt Linh Ngọc Thư đau khổ, phất phất tay với Linh Dục Tú. Linh Dục Tú đang nói chuyện cùng Tần Mục, không biết cái tên tiểu tử Tần Mục cứng đầu cứng cổ kia nói cái gì mà Linh Dục Tú liền nở nụ cười khanh khách, đập lên bộ ngực thiếu niên một quyền.
Linh Ngọc Thư cảm giác ngực mình tựa hồ cũng bị đập một quyền nặng nề, một bụng khó chịu.
Bốn chân Thanh Ngưu bước ra, dưới bàn chân là gió vù vù, chạy về phía xa xa, dần dần cách xa hắn.
Hồ Linh Nhi ngồi trên cái sừng bò cong cong, bị gió xông vào mặt thổi đến lông trắng toàn thân tung bay về phía sau, hai sừng bò uốn thành hai vòng tròn, có thể để nàng ung dung ngồi ở trong đó mà không bị gió thổi đi.
Tiểu hồ ly hiếu kỳ nói: "Ngưu Nhị, ngươi lại còn biết điều khiển gió."
Cái kia Thanh Ngưu cười nói: "Thao túng gió thì có gì khó? Bản thân ta chính là loài rồng, điều động giông tố là bản lĩnh trời sinh. Ngươi nhìn da của ta thì biết, tuyền một màu xanh, có phải rất giống Thanh Long hay không? Tổ tiên ta chính là Thanh Long, không phải loại yêu vật nhỏ bé như ngươi có thể so sánh!"
Hắn rất kiêu ngạo, huyết thống này khiến hắn khác hắn các dị thú khác, nếu gặp phải dị thú khác, chỉ cần long uy liền có thể làm cho đối phương kinh sợ ngoan ngoãn phục tùng.
Hồ Linh Nhi xoa xoa da đầu của hắn, da bò này sáng bóng loáng, hơn nữa rất dày, sức phòng ngự kinh người, hơn nữa vảy rồng trên cổ cũng sáng đến chói mắt, không khỏi khen: "Ngưu Nhị, tấm da này của ngươi nhất định có thể đáng giá không ít tiền."
Chân Thanh Ngưu lảo đảo, vội vã ngậm miệng, thầm nghĩ: "Tỷ tỷ kết bái cùng ta này cũng là nhân vật hung ác, lão gia nàng muốn ăn ta, nàng muốn lột da ta đổi tiền. Hung tàn, thực là hung tàn thành tính! Ngưu Ngưu ta thuần phác thiện lương, vẫn là không nên tiếp xúc cùng những người xấu này là tốt nhất. Chỉ là ta bị nàng chuốc rượu, bái nàng làm tỷ tỷ, trúng phải gian kế... "
Linh Dục Tú xoay đầu lại, hỏi Bá Sơn Tế Tửu: "Lão sư, chúng ta đi đâu rèn luyện?"
"Tái ngoại."
Bá Sơn Tế Tửu đang nhìn những kinh điển mà Tần Mục và nàng đưa đến, nghiền ngẫm đọc từng quyển, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Man Địch quốc."
Linh Dục Tú sợ hết hồn: "Man Địch quốc?"
Nàng đã sớm nghe nói qua sự khốc liệt của chiến trường Man Địch quốc, vượt quá tưởng tượng.
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, nhìn về phía Bá Sơn Tế Tửu, thấp giọng nói: "Sư huynh, ngươi tìm được tung tích nửa người dưới của Đồ gia gia rồi à?"
Bá Sơn Tế Tửu gật đầu: "Nửa người dưới của sư phụ bị một môn phái nhỏ phái lấy đi, môn phái nhỏ này bị Vu giáo Lâu Lan Hoàng Kim cung của Man Địch quốc tiêu diệt, nửa người dưới của sư phụ hẳn là rơi vào trong tay Lâu Lan Hoàng Kim cung."
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, chẳng trách Bá Sơn Tế Tửu lựa chọn đi Man Địch quốc.
Trong lòng hắn còn có chút buồn bực, Lâu Lan Hoàng Kim cung tiêu diệt môn phái nhỏ kia, lấy đi nửa người dưới của đồ tể làm cái gì?
Thanh Ngưu một đường đi về hướng tây, cũng không lâu lắm đi tới bờ Đồ Giang, Thanh Ngưu đạp nước mà đi, chạy lên hướng thượng du.