[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 307 : Rất vô sỉ
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
“Tần tổ cha ngươi!”
Tần Mục rút một thanh kiếm đâm đi, lập tức tám ngàn thanh kiếm đều động đậy, phi kiếm đè xuống Ban Công Thố như dời non lấp bể, hắn giận dữ nói:
“Tần Công Thố, ta và ngươi không đội trời chung!”
“Tần Công Thố? Tại sao ngươi gọi ta là Tần Công Thố?”
Ban Công Thố kinh ngạc, không nghĩ nhiều lập tức đập vào eo, eo hắn cũng có một chiếc túi Thao Thiết. Túi Thao Thiết mở ra, một tấm cờ lớn bay lên được hắn cầm trong tay, xoay người phất cờ, vô số hoàng trùng bay ra từ trong tấm cờ lớn, xoay chuyển một vòng bao quanh hắn, nghênh đón kiếm vũ của Tần Mục.
Đám hoàng trùng này chuyển đổi phương hướng trên không trung, lũ lượt nhào lên phi kiếm của Tần Mục, cắn răng rắc chỉ có điều không cắn được.
Tần Mục luyện chế tám ngàn thanh kiếm, dùng gần hết vật liệu tốt nhất của Thiên Ma giáo, mặc dù tám ngàn thanh kiếm phần lớn đều được rèn bằng huyền kim nhưng mỗi thanh kiếm đều được đích thân bậc thầy luyện khí Tần Mục rèn, khi tôi luyện lại cho thêm kim loại tốt nhất, vật liệu sử dụng còn tốt hơn bội kiếm Thiếu Bảo Kiếm của đại quan nhất phẩm.
Mặc dù tu vi của Tần Mục có hạn, không thể phát huy uy lực, uy năng của tám ngàn thanh kiếm này lên mức độ của Thiếu Bảo Kiếm, nhưng chỉ nói về mức độ cứng chắc, tám ngàn thanh kiếm này thanh nào cũng không hề thua kém Thiếu Bảo Kiếm.
Tần Mục vận chuyển kiếm lực, chém đám hoàng trùng kia, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên không ngớt, ánh lửa văng ra xung quanh, kiếm của hắn cũng không thể sát thương đám hoàng trùng này, trong lòng kinh ngạc:
“Gã này cũng nhiều bảo vật gớm!”
Túi Thao Thiết của hắn là cướp của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, bảo vật của Lâu Lan Hoàng Kim Cung bị hắn cướp vô số nhưng Ban Công Thố là đại tôn của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, địa vị ở trên các vu tôn, bản thân hắn ta có bảo khố của riêng mình nên không bị Tần Mục cướp.
Chủng loại linh binh của hắn rất nhiều, đám hoàng trùng này thực ra bắt nguồn từ Cổ Đường trong công pháp của Thiên Ma giáo Đại Dục Thiên Ma Kinh, là dị bảo do thuật luyện cổ luyện thành.
Hắn ta có một kiếp gia nhập Thiên Ma giáo, học được Đại Dục Thiên Ma Kinh, chỉ là không có được Đại Nhất Thống công pháp, nhưng đều đã học các loại pháp môn trong Đại Dục Thiên Ma Kinh.
Cổ trùng trong túi Thao Thiết của hắn đều là bảo vật cấp trấn giáo, hơn nữa lại dung hợp pháp thuật tu luyện hồn phách của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, mỗi loại cổ trùng đều được hắn luyện tới mức không chỉ tấn công thân xác mà còn tấn công hồn phách địch. Pháp môn Hồn Trùng Công Kích trong công pháp Vu Tôn Lâu La Kinh của Hoàng Kim Cung cũng là vay mượn từ đạo cổ trùng trong Đại Dục Thiên Ma Kinh.
Phi hoàng của hắn ta toàn thân cứng hơn thép, kiếp trước hắn đã luyện thành kích cỡ tùy ý, những linh binh bình thường gặp phải phi hoàng chỉ có nước bị ăn sạch sẽ, tới mảnh vụn cũng không còn.
Hơn nữa trong người phi hoàng có vu pháp tấn công hồn phách, sở trường làm vấy bẩn linh binh của người khác. Linh binh bị vu pháp làm vấy bẩn, chủ nhân sẽ không thể điều khiển linh binh, từ đó mặc cho hắn chém giết.
Quan trọng nhất là những bảo vật trấn giáo khác nếu phát động sẽ rất hao tốn tu vi, phát động phi hoàng không hao tốn quá nhiều tu vi, vì thế khi giao đấu với Tần Mục hắn ta lập tức dùng tới món bảo vật này.
Hắn biết tu vi của Tần Mục vô cùng hùng hậu, thậm chí vượt xa hắn, cho dù hắn chuyển thế tu luyện lại, tốc độ tu luyện vượt xa Tần Mục khá nhiều nhưng cũng không dám khoác lác cho rằng tu vi của mình có thể chèn ép Tần Mục.
Phi kiếm của Tần Mục cực nhiều, phi hoàng của hắn cũng không ít, hai người đều thi triển kiếm pháp, dùng kiếm pháp đấu với kiếm pháp, Tần Mục thi triển chiêu thứ ba kiếm pháp Đạo Kiếm của Đạo môn, Ban Công Thố cũng thi triển chiêu thứ ba Đạo Kiếm.
Tường vân ngũ sắc bao phủ, âm thanh thần tiên du dương!
Chiêu thức giống nhau, kiếm pháp giống nhau, trong tay đệ tử Đạo môn là tiên khí quấn quít, xuất trần thoát tục, không hề mang mùi khói lửa. Nhưng khi hai người này thi triển thì kiếm khí và phi hoàng không hề có chút tiên khí nào, kiếm quang của Tần Mục bá đạo, tám ngàn thanh kiếm kết thành tường vân ngũ sắc, tam nguyên ngũ khí vô cùng bá đạo, phi kiếm va vào nhau không hề có khí tượng tiên gia, vận luật tiên gia biến thành trống trận vang rền, binh qua sát phạt, sát khí ngút trời!
Ban Công Thố dùng vu pháp phát động chiêu thứ ba của Đạo Kiếm, phi hoàng kết thành mây, ngũ sắc rực rỡ nhưng cuồn cuộn ma tính, nhìn qua giống như các loại độc vụ độc tính lan tỏa, kèm theo sự quái dị của vu pháp vu độc, tiếng kêu quái dị của hoàng trùng cũng khiến âm thanh thần tiên du dương bị giày xéo không thương tiếc.
Bùm bùm!
Uy lực chiêu thứ ba của Đạo Kiếm bùng phát, kiếm và phi hoàng lao vào nhau, uy lực chiêu thức bộc phát, cơ thể của hai người rung lên, cả hai lùi hẳn lại sau, đập mạnh vào tường của phòng điều khiển, khóe miệng vấy máu.
“Tần Công Thố, ngươi chết tới nơi rồi!”
Tần Mục rùng mình trượt từ trên tường xuống, hai tay giơ cao trên đỉnh đầu, ngón út, ngón áp út đan xen vào nhau, ngón giữa, ngón trỏ chỉ thẳng, ngón cái kẹp vào trong, bắt kiếm quyết.
Vô Ưu Kiếm lập tức bay tới, mũi kiếm hướng lên trên, xoẹt, xoẹt, xoẹt, tám ngàn thanh kiếm xé gió bay tới, tạo thành một thanh đại kiếm, tám ngàn thanh kiếm lấy Vô Ưu Kiếm làm trọng tâm, không ngừng xoay chuyển xung quanh, đồng thời thi triển Toản Kiếm Thức và Phách Kiếm Thức.
Hai tay Tần Mục chém xuống, rào…
Một thanh đại kiếm chém xuống Ban Công Thố.
“Tần giáo chủ, ngươi điều khiển nhiều kiếm thế này không sợ không đủ tu vi sao?”
Ban Công Thố tay cầm Vạn Hoàng Phiên, phất qua phất lại, vô số phi hoàng bay về, phi hoàng của mặt sau nằm trên lưng phi hoàng của mặt trước tạo thành một tấm khiên lớn, kiếm và phi hoàng lao vào nhau, kiếm pháp biến hóa, vô số thanh kiếm chuyển động xoay quanh hóa thành Nhiễu Kiếm Thức, phi hoàng được luyện cứng như sắt thép, kiếm không đâm được nhưng Nhiễu Kiếm Thức có thể len qua khe hở, giết chết Ban Công Thố sau khiên.
“Tần Công Thố, pháp lực của ngươi cũng không đủ phải không?”
Tần Mục giận dữ nói.
Ban Công Thố trong lòng bực bội:
“Tên tiểu tử này tại sao cứ gọi ta là Tần Công Thố? Ta đâu phải họ Tần, kỳ lạ…”
Hắn ta không biết rằng, chủ nhân của con tàu này họ Tần, tới từ Tần thị của Vô Ưu Hương và vật khổng lồ có hai con mắt cách nhau hai trăm sáu mươi tư trượng canh giữ nơi đây đang đợi người tới từ Vô Ưu Hương
Tần Mục khó khăn lắm mới lừa được kẻ đáng sợ kia, giả vờ là người thám hiểm vô tình tới được đây, đang định rời khỏi cạm bẫy này thì Ban Công Thổ gọi hắn là Tần giáo chủ, việc này chẳng khác nào đẩy hắn vào nước sôi lửa bỏng!
Vì thế Tần Mục quyết định có nạn cùng chịu, có chậu phân mọi người cùng đội lên đầu, cố ý gọi hắn là Tần Công Thố, có suy nghĩ có chết mọi người cùng chết.
Tuy nhiên Tần Mục nói không sai, pháp lực của Ban Công Thố cũng có phần suy kiệt, Vạn Hoàng Phiên mặc dù yêu cầu tu vi không cao nhưng bảo vật trấn giáo dù sao cũng là bảo vật trấn giáo, tu vi phát động không nhiều, chỉ có điều hắn mới đạt tới cảnh giới Lục hợp, phát động bảo vật cảnh giới Thần Kiều có chút lực bất tòng tâm.
Vừa rồi đấu với Tần Mục chiêu thứ ba của Đạo Kiếm đã tiêu hao bảy tám phần nguyên khí của hắn, nếu không hắn cũng không dùng Vạn Hoàng Phiên làm khiên để đỡ kiếm chiêu của Tần Mục.
Tần Mục cũng tổn hao rất lớn, nếu không cũng không dùng những kiếm chiêu cơ bản như Toản Kiếm Thức, Phách Kiếm Thức, Nhiễu Kiếm Thức mà đã dùng những đại chiêu như Đạo Kiếm để chống trả.
Hai người rất vất vả điều khiển linh binh của mình, nhưng uy lực của linh binh đều vô cùng khủng khiếp, vượt qua phạm trù của cảnh giới Lục Hợp, chỉ cần một chút bất cẩn không đỡ được linh binh của đối phương sẽ chết rất thê thảm, vì thế đều ở thế cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể liều mạng thúc đẩy nguyên khí chống trả đối phương.
“Tần Công Thố, ngươi nhường đường có được không?”
Tần Mục nghiến răng, nguyên khí tu vi rất khó có thể điều khiển nhiều bảo kiếm thế này, hàng ngàn thanh kiếm ào ào rơi xuống, cắm trên tường và mặt đất của phòng điều khiển.
Nhưng khi hắn tấn công vẫn còn hàng trăm phi kiếm không ngừng bay lên, thi triển các loại kiếm chiêu, thế công sắc bén.
Ban Công Thố cũng không thể điều khiển được nhiều phi hoàng tới vậy, hàng ngàn phi hoàng rơi xuống đất, muốn bay lên nhưng không có nhiều nguyên khí để khống chế, chỉ có thể khống chế được mấy trăm phi hoàng chống trả lại Tần Mục.
“Chỉ cần Tần giáo chủ bỏ mũ trên đầu xuống ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!” Ban Công Thố cười nhạt nói.
Linh binh hai người có thể điều khiển mỗi lúc một ít, đột nhiên Tần Mục thi triển Như Lai Đại Thừa Kinh, hóa thân làm đại phật, đánh giáp lá cà với Ban Công Thố, một thủ ấn đập xuống, phía sau xuất hiện thần phật tầng trời thứ tám, phật âm vang dội.
Lôi Âm Bát Thức chiêu thứ nhất, Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi!
“Kim Cang Vô Năng Thắng!”
Ban Công Thố cười nhạt, cũng thi triển Như Lai Đại Thừa Kinh, phát động Kim Cang Vô Năng Thắng Công trong Đại Thừa Kinh, toàn thân vàng rực rỡ, giống Hộ Pháp Kim Cang, đỡ đòn của Tần Mục.
Hắn ta từng học công pháp và thần thông của Như Lai Đại Thừa Kinh, Tần Mục chỉ học công còn thần thông thì không bằng hắn. Không ngờ Tần Mục dù đang thi triển Như Lai Đại Thừa Kinh nhưng thoái pháp đột nhiên biến đổi, thoái pháp quái dị khó lường, biến hóa đa đoan, thân hình giống quỷ mị chuyển động không ngừng quanh hắn ta. Ban Công Thố trở tay không kịp bị hắn giơ chân đạp vào hông, đau điếng người, nước mắt giàn giụa.
Bốp bốp bốp, Tần Mục đạp mấy phát lên mặt hắn, khiến hắn không ngừng lùi lại sau, người dính vào tường, sắp chết tới nơi thì bỗng nhiên Ban Công Thố biến thành một cái bóng, dính lên tường bỏ chạy. Hắn ta thi triển Ma Ảnh Huyễn Ma Công trong Đại Dục Thiên Ma Kinh, tránh được Thâu Thiên Thần Thoái của Tần Mục.
Tần Mục vui mừng chạy về cửa phòng, đồng thời dùng khí ngự kiếm, ra lệnh bằng tâm trí, hàng trăm thanh kiếm đồng lại đâm về phía bóng trên tường, hắn vừa chạy tới trước cửa, đang định xông ra ngoài cửa thì đột nhiên hai chân bị giữ chặt. Ban Công Thố dùng phi hoàng chặn phi kiếm của hắn sau đó ma ảnh dán xuống mặt đất, giơ hai bóng đen cánh tay giữ chặt cổ chân hắn.
“Tần giáo chủ còn không bỏ mũ lại!”
Ban Công Thố kéo mạnh một cái, người Tần Mục lập tức biến thành bóng đen dán xuống mặt đất, hai người phát động Ma Ảnh Huyễn Ma Công biến thành hai cái bóng, thoáng ẩn thoáng hiện trên tường và trên mặt đất, hạ sát thủ với đối phương.
Rầm!
Tường phòng điều khiến rung chuyển kịch liệt, Ban Công Thố bị hất văng ra khỏi tưởng, từ ma ảnh biến thành thực thể, lập tức phát động phi hoàng cắn ma ảnh Tần Mục trên tường. Tần Mục chạy nhanh trên tường, đột nhiên trượt xuống từ nóc phòng, hai chân vẫn là ma ảnh nhưng người thì đã khôi phục lại, một ấn đè xuống, đánh Ban Công Thố ngã nhào.
Ban Công Thố tung người bay lên nhưng không tấn công mà sững sờ nhìn sau lưng Tần Mục, trên trán mồ hôi vã ra như tắm.
Tần Mục đang định giết hắn đột nhiên cũng cảm thấy không ổn, cơ thể cứng nhắc, cảm nhận được hai ánh mắt đáng sợ nhìn lên người mình. Hắn bất giác giải trừ Ma Ảnh Huyễn Ma Công hạ xuống mặt đất, gian nan quay đầu lại nhìn.
Trong bóng đen ngoài phòng điểu khiển, hai con mắt khổng lồ xuất hiện, một con ở bên trái phòng điều khiển, một con ở bên phải phòng điều khiển, cách nhau hai trăm sáu mươi tư trượng.
Hai con mắt có đồng tử dựng ngược, vô cùng quái dị, ánh mắt nhìn lên hai người bọn họ.
Ban Công Thố toàn thân run rẩy, hai chân cũng lẩy bẩy, giọng nói khàn đục:
“Tần giáo chủ, giờ ta biết vì sao ngươi muốn rời khỏi nơi này rồi…”
“Tên khốn Tần Công Thố!”
Tần Mục nghiến răng:
“Nếu không phải ngươi ta sớm đã thoát rồi!”
Phía dưới hai con mắt kia vọng lại tiếng nói khiến người ta không mấy vui vẻ, giống như âm thanh chói tai của móng tay cào vào tấm thép:
“Hai ngươi ai họ Tần?”
“Hắn!”
Tần Mục và Ban Công Thố đồng thời giơ tay chỉ vào đối phương.