[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 308 : Bóc mẽ nhau
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Ban Công Thố vừa tức vừa giận, lắp bắp nói:
“Tần giáo chủ, ngươi đừng đùa, ta không phải họ Tần, ta là Man tộc…”
Tần Mục nổi giận, nói:
“Tần Công Thố, ngươi tới tổ tông của Tần gia cũng không nhận sao? Ngươi từng nói mình xuất thân từ Vô Ưu Hương…”
“Tiểu tặc, câm miệng!”
Ban Công Thố nổi giận đùng đùng nhào tới tấn công, Tần Mục lập tức chống trả, một người thi triển Vu Tôn Lâu La Kinh hóa thành quái nhân đầu chim mình người, một người thi triển Cửu Long Đế Vương Công giống như một vị hoàng đế uy phong lẫm liệt, long ngâm điểu khiếu, thần thông hình rồng và điểu dực kiếm vũ liên tục va chạm.
Hai người nhìn trẻ tuổi nhưng đều rất tàn bạo, nham hiểm, ra tay độc địa, chiêu nào cũng muốn lấy mạng đối phương. Chỉ xét về chiêu thức tinh diệu, thần thông cảnh giới Lục Hợp gần như không tìm được nhân vật nào có thể sánh ngang với họ.
Chỉ có điều vì trận chiến ban nãy tiêu hao quá lớn, nguyên khí của họ không hùng hậu như lúc đầu nhưng uy lực của chiêu thức vẫn không thể xem thường.
Tuy họ giao chiến rất kịch liệt chỉ muốn đánh chết đối phương nhưng chân thì vẫn nhích dần ra cửa phòng.
Cả hai tâm ý tương thông, vừa đánh vừa tiếp cận cửa phòng, khi sắp sửa có thể tìm đường bỏ chạy, đột nhiên con tàu rung chuyển kịch liệt, chủ nhân của hai con mắt bên ngoài phòng điều khiển có chút giận dữ, rung tàu, cả con tàu chấn động không ngừng.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh vô hình truyền tới bọc chặt lấy họ kéo tới cửa sổ phòng, cả hai vội vàng dừng tay không dám phản kháng. Thực lực của nhân vật thần bí này thực sự cao thâm khó đoán, cho dù là Ban Công Thố cũng cảm thấy sởn tóc gáy, tự biết cho dù là thời kì đỉnh cao của kiếp trước hắn cũng không phải đối thủ.
Hai con mắt khổng lồ dựng ngược ngoài phòng điều khiển ánh lên vẻ giận dữ, giọng nói từ bên dưới tiếp tục vọng lại, lạnh lẽo khiến người khách run rẩy:
“Hai ngươi kẻ nào họ Tần?”
Tần Mục và Ban Công Thố đồng loạt giơ tay chỉ vào đối phương:
“Hắn!”
Giọng nói đó lại vang lên:
“Các ngươi đều họ Tần sao?”
Ban Công Thố rùng mình, vội vàng lớn tiếng nói:
“Ta không phải họ Tần, ta là đại tôn của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, tiền bối có thể đi nghe ngóng…”
Giọng nói đó rất quái dị, vô cùng chói tai, giống như cắt ngang qua linh hồn bọn họ, khiến linh hồn bọn họ tê liệt:
“Không phải họ Tần vậy thì không cần phải sống nữa!”
“Việc đã tới nước này, xem ra ta cũng không thể giấu tiền bối nữa!”
Ban Công Thố nghiêm nghị nói:
“Không sai, ta là Tần Công Thố! Tên bên cạnh ta là đại tôn của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, đoạt xá chuyển thể, tên là Ban Mục! Phiền tiền bối ra tay giết ngay tên vô dụng này!”
Tần Mục cười nhạt:
“Vừa rồi ngươi còn gọi ta là Tần giáo chủ, lẽ nào lời ngươi nói ra chỉ như đánh rắm sao?”
Hai người nhìn nhau giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn ngay lập tức moi tim đối phương ra, cắn quả tim đen đó hai miếng.
Giọng nói đó lặng yên một lát, nói:
“Trong các ngươi ai mười sáu tuổi?”
Ban Công Thố và Tần Mục nhìn nhau, Tần Mục vội vàng nói:
“Ta mười sáu tuổi!”
Ban Công Thố cũng vội vàng nói:
“Ta vừa hay cũng mười sáu tuổi!”
Tuy trên danh nghĩa Tần Mục mười lăm tuổi nhưng tuổi này bắt đầu tính từ khi Tư bà bà nhặt được hắn, người trong thôn vẫn luôn tranh cãi, có người cho rằng hắn mười lăm, cũng có người cho rằng hắn mười sáu, cụ thể là bao nhiêu tuổi Tần Mục cũng không biết.
Còn Ban Công Thố chỉ có mười ba tuổi nhưng do hắn là người thảo nguyên, quen phơi nắng phơi gió nên nhìn có vẻ già dặn, hai người nhìn qua đều là lứa tuổi mười lăm, mười sáu.
Hai con mắt dựng ngược cũng lộ vẻ mơ hồ, gặp phải tình huống này cũng không biết phải làm sao.
Tình hình hiện tại không giống với tưởng tượng của hắn, theo suy đoán của hắn thì hoặc là có người Vô Ưu Hương, hoặc là có thiếu niên họ Tần mười sáu tuổi tới đây, lấy tàu về lại Vô Ưu Hương, nhưng giờ đây có hai thiếu niên nhìn trạc tuổi nhau cùng tới, hơn nữa lại cùng mang họ Tần! Ai là thật ai là giả, thật khó phân biệt.
“Hai ngươi hãy khởi động con tàu này tới Vô Ưu Hương!”
Giọng nói đó tiếp tục nói:
“Không cần biết ai trong số các ngươi họ Tần, chỉ cần có thể khởi động con tàu này tới Vô Ưu Hương thì có thể không chết.”
Tần Mục vội vàng lấy mũ màu bạc trên đầu xuống nhét vào tay Ban Công Thố, vô cùng thành khẩn nói:
“Tần Công Thố, chẳng phải ngươi vẫn đòi cái mũ này sao? Giờ ngươi có thể giữ lấy nó!”
Ban Công Thố ôm chiếc mũ không biết phải làm sao, muốn từ chối nhưng Tần Mục cứ nhét cho hắn, trong lòng chửi rủa Tần Mục không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn phải liều đội chiến mũ lên đầu.
Hắn đảo mắt, cho dù hắn có sống hàng vạn năm, trải qua không biết bao việc lớn việc nhỏ trong lịch sử, kiến thức uyên bác, biết vô số bí mật nhưng đối với Vô Ưu Hương thì hắn không biết là bao, thậm chí Vô Ưu Hương là nơi nào hắn càng mù tịt.
Từ trong ghi chép của Đạo môn, Đại Lôi Âm Tự và Tiểu Ngọc Kinh, hắn chỉ biết được nơi đó là một nơi thần thánh còn lưu lại từ Kỷ Khai Hoàng có các thần sinh sống.
Lần này hắn tới đây cũng hi vọng có thể dựa vào con tàu này tới được nơi thần bí kia để có thể thành thần. Bây giờ hắn đã có được chiếc mũ điều khiển con tàu trong mơ này nhưng làm thế nào để tới được nơi gọi là Vô Ưu Hương?
Hắn đội mũ lên đầu, chỉ cảm thấy đầu mình trong mũ giống như to lên mấy lần, bất giác rên lên một tiếng.
Thật khốn kiếp! Bị gã họ Tần lừa rồi.
Chả trách vừa gặp mặt là gã ta gọi mình là Tần Công Thố, thì ra là đợi mình ở đây.
“Nhưng muốn ta chết ở đây thì quá coi thường ta rồi! Vạn năm nay vô số lần thân chết đạo tan biến, bao nhiêu Đạo Chủ, Như Lai, tiên nhân đến đại hạn đều phải chết đó sao? Vạn năm nay chỉ có mình ta sống sót, không phải nhờ vào tư chất ngộ tính mà là nhờ vào bản lĩnh bất phàm của ta! Ta có thể sống tới ngày nay không phải chỉ có hư danh!”
Ban Công Thố mắt sáng lấp lánh, nhanh chóng mày mò ra cách điều khiển mũ bạc, thử nhấn vào bản đồ địa lý trên mũ, con tàu rung lên nhưng vẫn không thể thoát khỏi phong ấn tổ ong.
“Tiền bối.”
Ban Công Thố vội vàng nói:
“Con tàu này bị kẹt rồi, không nhúc nhích được.”
Đột nhiên con tàu rung chuyển kịch liệt, phong ấn tổ ong xung quanh rơi ra, chắc rằng kẻ khủng khiếp ngoài tàu đã ra tay giúp con tàu thoát khỏi phong ấn. Phong ấn tổ ong bị chấn động trở lên lỏng lẻo, vô số phong ấn dạng tổ ong xuất hiện các vết nứt, sau đó vỡ vụn giống như lưu ly, ma khí của U Đô ào ào đổ tới ập về Đại Khư.
Cũng trong lúc này, hai pho tượng thần dơi trắng như dãy núi chấn động liên hồi, núi đá rung chuyển rơi xuống từ trên thân tượng cao hàng ngàn trượng.
Những nơi đá núi sạt lở, hai tượng thần dơi trắng lộ ra màu máu thịt, thấp thoáng thấy được có máu trên da chảy xuống.
Thình thịch!
Trong người hai tượng thần truyền tới tiếng nhịp tim đinh tai nhức óc.
Phía trước con tàu, tượng người khổng lồ một nửa người bị chôn vùi dưới lòng đất cũng đang chấn động, đá đen trên người văng ra, đập lên vách đá ở xung quanh khiến vách đá nứt ra, thanh thế rất đáng sợ!
Những nơi đá đen của bức tượng rơi xuống cũng xuất hiện màu máu thịt, giống như vị thần bị hóa đá đang thức tỉnh!
Ban Công Thố mừng thầm, hắn biết nhiều bí mật mà người khác không biết, hắn hiểu biết khá nhiều về Đại Khư, từng có một kiếp hắn phát hiện ra một bảo địa khi đi du lịch Đại Khư, lúc thám hiểm trong đó gặp phải một biến cố vô cùng ly kỳ.
Trong bảo địa có một phong ấn, hắn tưởng rằng bên trong có kho báu kinh thiên động địa nào đó, không ngờ khi hắn phá giải phong ấn xong, phía sau phong ấn không phải kho báu mà là một ma thần!
Trong lúc hắn tưởng rằng mình chết chắc, thì một bức tượng thần thú trong bảo địa đột nhiên từ đá biến thành xác thịt, giống như thần thú hồi sinh đánh ma thần định ăn thịt hắn thừa sống thiếu chết, rồi phong ấn lại.
Cuối cùng thần thú lại trở về bệ đá, thân người dần dần hóa đá, biến thành một pho tượng đá.
Từ khi đó, Ban Công Thố rất ít khi đặt chân tới Đại Khư, hắn biết trong Đại Khư có cất giấu rất nhiều, rất nhiều bí mật, quá nhiều nguy hiểm và đe dọa, chỉ cần một chút không cẩn trọng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Tuy nhiên lần này, hắn mượn sự kì dị của Đại Khư để đối phó với nhân vật thần bí kia.
Con tàu đã mắc vào trong phong ấn tổ ong, nếu như di chuyển tàu sẽ khiến phong ấn bị phá vỡ, vậy thì những thần ma xây dựng phong ấn khi xưa sẽ thức tỉnh từ trạng thái tượng đá! Như vậy hắn có thể hóa giải được cục diện nguy hiểm hiện tại!
Từ những rung chuyển kịch liệt ở bên ngoài vọng tới, tình hình hiện tại đang đi theo chiều hướng hắn dự liệu, tượng thần sắp sống dậy sẽ chiến đấu với nhân vật đáng sợ đang khống chế họ, sau đó sẽ không thể để ý tới họ nữa. Còn hắn cũng sẽ có được con tàu và chiếc mũ bạc điều khiển tàu!
Quả nhiên rung chuyển bên ngoài ngày càng kịch liệt, mặc dù không thể nhìn thấy gì nhưng thông qua những chấn động va chạm có thể thấy kẻ đáng sợ kia đã bị tượng thức tỉnh phát hiện, đang giao chiến kịch liệt.
“Ha ha, cuối cùng con tàu đã thuộc về ta…”
Bụp…
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt thì một nắm đấm đấm mạnh vào ngực hắn, sau đó mũ trên đầu hắn rơi xuống, Tần Mục túm lấy tua đỏ của mũ bạc, một quyền đánh bay Ban Công Thố, cười ha ha.
Ban Công Thố đùng đùng nổi giận, hàng loạt phi hoàng vỗ cánh bay lên tấn công Tần Mục.
Tần Mục giơ tay, Vô Ưu Kiếm dẫn theo những phi kiếm khác chống trả lại đòn tấn công của phi hoàng, đồng thời di chuyển ra cửa phòng, Ban Công Thố canh giữ cửa phòng, vẻ mặt sát khí đằng đằng, ra sức tấn công.
Hai người lại lao giao đấu, chỉ trong chớp mắt đòn giao đấu đã lên tới hàng trăm. Đột nhiên con tàu khẽ chững lại, thoát ra khỏi phong ấn tổ ong vỡ vụn, rơi vào trong thế giới U Đô tối tăm.
Hai người kinh hãi, vội vàng nhìn ra ngoài phòng điều khiển, chỉ thấy con tàu đang lơ lửng trong bóng tối, lặng lẽ trôi đi, phía sau tàu, phong ấn tổ ong đang tan rã, những tổ ong phát sáng dần dần tắt đi, cách bọn họ mỗi lúc một xa.
Tần Mục vội vàng đội mũ lên đầu định điều khiển tàu trở về, phong ấn tổ ong là cánh cửa để họ rời khỏi thế giới U Đô, nếu như bay vào thế giới U Đô không ai biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng không ngờ hắn vừa đội mũ lên đầu liền bị Ban Công Thố giáng mạnh một đòn, khiến hắn bay đi đập vào cửa sổ, mũ bạc cũng bị Ban Công Thố lấy xuống đội lên đầu mình.
Một kiếm của Tần Mục bay đi, hất bay Ban Công Thố, chỉ trong tích tắc đã đến bên cạnh hắn ta, gỡ mũ bạc ra.
Hai người hạ xuống đất, hằn học nhìn đối phương, đột nhiên phong ấn tổ ong cuối cùng vỡ vụn, ánh sáng biến mất, tàu di chuyển, hai người khiếp đảm, không ai biết cửa nối với thế giới hiện thực rốt cuộc ở đâu?
“Đều tại ngươi!”
Tần Mục và Ban Công Thố đồng thanh nói.