Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 22 : Tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn ngủ với anh

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Đoạn đường từ tòa nhà Chính phủ tới nhà Mạnh Phương Ngôn và Chúc Tịnh không hề xa.



Lăng Họa ngồi ở ghế sau, nhìn ra con đường tĩnh mịch về đêm ngoài cửa sổ. Cô đã từng sống ở đây mấy năm trời, hôm nay gặp lại tựa như đã qua mấy đời.



Thật ra cũng chỉ mới xa cách hơn ba năm chứ mấy, vì sao lại cảm thấy như đã qua cả trăm năm dài đằng đẵng?



Cô thu lại tầm mắt, nhìn Mạnh Phương Ngôn đang tao nhã lái xe rồi lại nhìn sang ghế lái phụ, không hiểu vì sao Cù Khê Ngưng lại theo tới đây.



Đây thật sự là một tổ hợp không thể thần kỳ hơn.



Cô nhìn một nửa gương mặt vẫn trầm mặc như mọi ngày của Cù Khê Ngưng, trong lòng thầm nghĩ, hình như từ ngày đầu tiên quen anh, cuộc sống của cô bắt đầu trải qua những kích thích và mạo hiểm không thể ngờ tới, gần như không có căng thẳng nhất, chỉ có căng thẳng hơn.



Tới nhà, Mạnh Phương Ngôn đỗ xe vào garage rồi dẫn họ đi vào cửa lớn. Chúc Tịnh dường như đã sớm biết họ sẽ tới. Từ xa, Lăng Họa đã nhìn thấy cô ấy đứng khoanh tay trước cửa lớn chờ đợi.



Đi được vài bước, Lăng Họa không nói không rằng, lập tức chạy bước nhỏ về phía Chúc Tịnh.



Thấy cô chạy tới, Chúc Tịnh lập tức dang rộng đôi tay, ôm chặt cô vào lòng.



"Không phải sợ nữa." Cô nghe thấy giọng Chúc Tịnh thì thầm bên tai: "Bọn mình sẽ luôn bảo vệ cậu".



Cô dựa lên bờ vai Chúc Tịnh, nhẹ nhàng gật đầu. Mọi lời họ muốn nói với nhau đều đã hòa vào cái ôm này.



Sau khi trải qua sự việc vừa rồi, giờ được gặp lại Chúc Tịnh, mọi kiên cường cô cố gắng chống đỡ dường như hoàn toàn sụp đổ.



Trên thế giới này không còn chuyện gì may mắn hơn là có một người bạn thân luôn ủng hộ và bảo vệ bạn vô điều kiện, sau khi bị tổn thương bạn có thể gào khóc thoải mái bên cạnh cô ấy.



Chúc Tịnh cũng giống như Đốc Mẫn, đã chứng kiến mọi con người bên trong cô, và cũng bao dung hết thảy.



"Vết thương trên đầu có đau lắm không?" Chúc Tịnh buông cô ra, quan sát vết thương một lúc.



Cô bật cười: "Vẫn ổn, cũng giống trước kia giúp cậu đánh mấy thằng say rượu đi trêu gái thôi".



Chúc Tịnh giơ ngón cái lên với cô, sau đó tự nhiên hướng ánh mắt ra sau lưng cô.



"Bà xã." Mạnh Phương Ngôn đang ở đằng sau khoa tay múa chân: "Anh cũng muốn ôm".



"Cút." Chúc Tịnh không thèm để ý đến anh ấy, ánh mắt thẳng thừng khóa trên người Cù Khê Ngưng.



Lăng Họa cảm nhận được rõ ràng cái nhìn của cô ấy trở nên sắc bén hơn.



Cô bỗng dưng thấy chột dạ, cảm giác y như lần trước Đốc Mẫn gặp Cù Khê Ngưng ở dưới nhà vậy...



"Tôi là Chúc Tịnh, bạn thân của Lăng Họa." Chúc Tịnh nhìn Cù Khê Ngưng, lạnh nhạt nói.



"Cù Khê Ngưng." Anh vẫn kiệm lời như vàng.
Anh không lên tiếng, từ cổ họng bật ra một tiếng cười trầm khẽ, sau đó hôn mạnh lên trán cô mấy cái, như lau đi dấu vết gì đó vậy.



"Nói đi chứ." Cô sốt ruột vỗ vai anh.



Anh vẫn không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô.



"Này!"



"Em say rồi." Anh ngẩng lên, giọng nói cũng chưa bao giờ khàn đến thế.



Cô lắc đầu: "Bây giờ tôi có thể đọc thuộc 15 số đầu tiên sau dấu phẩy của số Pi, anh tin không?".



Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười rõ ràng: "Có nhớ trước đây em từng nói, khoảng cách giữa chúng ta đã là cực hạn rồi, nếu còn tiếp tục sẽ là "âm" đó".



"Đúng là tôi có nói." Cô giơ tay gọn gàng cởi từng chiếc cúc áo của anh, thản nhiên đáp lại câu nói đầy mùi "thịt": "Tôi thật sự muốn biết anh có thể làm được đến âm mấy?".



Cù Khê Ngưng nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, nhìn gò má hơi đỏ hồng của cô: "Em có biết bây giờ em đang làm gì không?".



"Biết chứ."



"Em có biết sẽ gây ra hậu quả gì không?"



"Không biết." Cô cởi áo của anh, giằng tay anh ra, rồi vuốt ve khuôn mặt anh, khẽ thở dài, như đùa như thật: "Tất cả mọi người đều nói tôi phải tránh xa anh ra một chút, càng xa càng tốt. Bản thân tôi cũng biết... Nhưng, anh thật sự đáng sợ đến vậy sao? Chạm vào anh rồi sẽ thế nào?".



Cô từng kiên trì giữ nghiêm trận địa, sợ hãi vì anh mà sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng đời người có hạn, thế nên cô rất muốn biết nếu cô lựa chọn cứng rắn đối mặt, kết quả sẽ ra sao?



Thế sự vô thường, trắng đen đảo lộn. Vui vẻ nhất thời, cạn cốc rượu độc không thuốc chữa này của anh thì đã sao?



Nụ cười nơi khóe miệng anh mỗi lúc một lớn dần, giọng trầm khàn gợi cảm: "Em nghĩ sao?".



Cô nhìn vào mắt anh vài giây, lát sau cúi đầu cắn lên vai anh: "Tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn ngủ với anh, ngủ cả đêm".



~Hết chương 22~



*Lời tác giả: Viết chung các soái ca lại với nhau, bạn thấy ai đẹp trai nhất?



Chiến thần vừa yêu nghiệt vừa hài hước, diện mạo số một.



Phó Úc vừa đẹp trai vừa dịu dàng, quả thực là người bạn trai hoàn hảo.



Còn Đại đế của tôi, vừa man vừa ngầu, không phải người thường.



Tôi mặc kệ, dù sao cũng đều là của tôi~