Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 23 : Chase, tôi mệt rồi

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Cù Khê Ngưng mặt cho cô cắn vai mình, bàn tay vốn đang mơn man quanh eo cô lúc này cũng lẳng lặng trượt xuống, giống như lần trước ở buổi tiệc tuyên dương trao thưởng vậy.



Nhưng điểm khác là, lần này cô không ngăn anh lại.



Cả một căn phòng rộng lớn không một tiếng động. Tay anh nhẹ nhàng linh hoạt cởi bỏ váy của cô, lần sâu vào bên trong. Cơ thể cô mềm mại, mịn màng. Từng lần lướt tay đi, giọng anh cũng không khỏi nặng nề hơn.



Còn cô thì phủ phục trên vai anh, cho dù nhẫn nhịn nhưng vẫn bật ra những tiếng thở dốc khẽ khàng cùng những động tác của anh. Đối mặt với khoái cảm trí mạng này, cô không có khả năng chống cự, chỉ còn cách cắn mạnh lên bả vai anh lên giải hận.



"Em tuổi Tuất đấy à?" Anh ghé vào tai cô, thì thầm.



"Tôi tuổi Sư tư đấy." Cô liếm môi mình.



Nơi đáy mắt Cù Khê Ngưng sáng rực lên như muốn đốt cháy đối phương. Anh nhìn vào mắt cô, đặt cô nằm bằng lên sofa rồi đè lên người cô.



Tay cô đồng thời cởi thắt lưng cho anh. Khó khăn lắm mới cởi xong thì cô cũng đã sốt ruột bèn lấy chân thẳng thừng đá bay quần anh ra, khiến anh trêu chọc: "Sốt ruột muốn nghiệm hàng vậy sao?".



Cô nhìn anh, đưa tay về phía đó.



Anh khẽ nheo mắt lại.



"Phải." Cô thu tay về.



"Hm?" Anh nhướng mày.



"Phải."



Hai người dựa vào một chữ đơn duy nhất đó chơi một trò chơi bí hiểm. Anh lắc đầu, rồi cúi xuống mạnh mẽ hôn lên môi cô.



Lăng Họa vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận những vần vò qua lại của anh nơi bờ môi cùng bàn tay không ngừng thăm dò tìm kiếm ấy, bật ra một tiếng ngâm nga.



"Thoải mái không?" Khi gần đưa cô lên tới đỉnh, anh cọ cọ vào khóe miệng cô, thủ thỉ.



Cô nhìn thấy những giọt mồ hôi túa ra vì nhẫn nhịn trên trán anh. Khuôn mặt lạnh gợi cảm tới mức người ta không thể rời mắt. Nhưng đã đến mức này rồi, cô vẫn không hiểu vì sao anh không hoàn toàn chiếm lấy cô.



"Lẽ nào đến quần lót anh cũng bắt tôi giúp?" Cô ngoắc hai chân vào hông anh, thở dốc nói.



Anh im lặng, sau khi đưa thẳng cô lên tận tầng mây, anh lại thở hổn hển, đứng lên rời khỏi người cô.



Lăng Họa trợn tròn mắt.



Một giây sau, Cù Khê Ngưng lật người ngồi dậy khỏi sofa, lấy chiếc chăn mỏng trên giường qua đắp lên người cô rồi cầm chiếc quần của mình ở dưới đất lên.



"... Cù Khê Ngưng, anh... bất lực?" Cơn nóng bỏng và dục vọng tan biến trong khoảnh khắc, cô dựa vào ghế ngồi dậy, nhìn anh nhanh gọn mặc quần áo, từ trái tim đến chân đều trở nên lạnh ngắt.



Anh hơi xoay người, không hề nổi giận, chỉ khẽ nói: "Hôm nay em bị thương".
"Nhưng xin lỗi nhé, hôm nay tôi không có tâm trạng cho anh nhìn nữa đâu."



Cô quay lưng về phía anh, cởi chiếc quần ướt nước mưa, rồi cầm áo tắm khoác lên người: "Tôi cũng không còn tâm trạng suy đoán mấy vấn đề liên quan kiểu như khi nào anh sẽ xuất hiện bên cạnh tôi, vì sao lại bỗng dưng xuất hiện và rồi khi nào sẽ đột ngột biến mất...".



Cô không nhìn thấy đáy mắt như chứa cả trời bão tố của anh sau lưng.



"Chase, tôi mệt rồi." Cô bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.



***



Cù Khê Ngưng đi xuống, chui vào xe, khởi động máy.



Xe vừa khởi động, bàn tay cầm vô lăng chợt khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.



Trong gương chẳng biết từ khi nào có thêm Mạnh Phương Ngôn đang vắt chân dựa vào ghế sau uể oải nhìn anh, xuất hiện trong một chiếc ô tô khóa kín như một trò ảo thuật.



"Tất cả các địa điểm truy bắt đều lắp đặt ổn thỏa rồi chứ?" Anh không hề kinh ngạc, cụp mắt xuống, vô cảm nhấn ga.



"Ừm." Mạnh Phương Ngôn búng ngón tay: "Cả địa điểm của tên phản bội cũng đã được lục soát triệt để. Người của hắn hoàn toàn không chịu được thẩm vấn, chỉ dùng roi điện hù một chút là đã khai toàn bộ địa điểm hắn ẩn nấp ra".



"Tìm được chưa?"



"Còn thiếu hai căn cứ cuối cùng."



Anh không nói gì nữa, giơ một tay lên day huyệt thái dương.



"Mình nói..." Mạnh Phương Ngôn thở dài nhìn anh: "Cậu hà tất phải khổ vậy chứ?".



Cù Khê Ngưng không lên tiếng.



"Có khó đến vậy không? Có khó bằng mình ngày trước không?"



Mạnh Phương Ngôn vỗ lưng ghế, ngồi thẳng dậy, lần đầu tiên hoàn toàn nghiêm túc: "Cậu có biết lúc trước mình rơi vào hoàn cảnh gì không? Vì Chúc Tịnh ở bên mình sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng mình mới buộc phải từ bỏ cô ấy. Nhưng cuối cùng mình phát hiện mình thà để cô ấy chết bên cạnh mình cũng không muốn thấy cô ấy sống cả đời này mà không có sự tồn tại của mình".



"Cù Khê Ngưng, trên đời có một người mà cho dù cậu từ bỏ tất cả thì cũng không thể từ bỏ cô ấy được. Cậu hiểu không? Trò chơi quyền lực mà cậu nói khi so với cô ấy thật sự chỉ như muối bỏ bể thôi."



Chẳng biết đã qua bao lâu, Cù Khê Ngưng mới bình tĩnh lắc đầu: "Điều này là không thể".



~Hết chương 23~



*Lời tác giả: Cảm giác Chiến thần nhà ta nhìn thấy Đại đế hiện tại như nhìn thấy mình của quá khứ...



*Xì poi: "Từ trước khi gặp nhau ở Berker Palace, từ trước cuộc gặp dưới khu nhà tại nước A ba năm trước, thậm chí là rất lâu rất lâu trước đây, anh đã quen tôi rồi, phải không?"