Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 24 : Món quà sinh nhật

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


"Được."



Mạnh Phương Ngôn nghe xong lời anh nói, thẳng thừng vỗ tay: "Vậy thì cậu đừng trách mình không nhắc nhở cậu. Nếu cậu đã nhận định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người chỉ là một vòng trong trò chơi của cậu thì cậu chớ có động vào Lăng Họa. Cậu mà đụng vào, tới lúc đó Chúc Tịnh sẽ lột da cậu, cậu cũng đừng trách mình đưa dao cho cô ấy".



Cù Khê Ngưng nhanh chóng đánh tay lái giữa cơn mưa, xe lao đi rất nhanh.



Mạnh Phương Ngôn ngồi vắt chân, đáy mắt chỉ còn lại tiếng thở dài: "Cù Khê Ngưng, bây giờ mình không giải thích nhiều với cậu nữa. Cậu sống từ trước đến giờ nhất định luôn cảm thấy mình không gì là không thể, không đặt bất kỳ chuyện gì hay người nào vào lòngl. Đến một ngày nào đó khi cậu bỗng nhiên bất lực với một chuyện nào đó, chúng ta tiếp tục thảo luận cũng chưa muộn".



Từ đầu tới cuối, anh không đáp lại câu nói của Mạnh Phương Ngôn, chỉ hỏi: "Khu B2?".



"Ừm." Mạnh Phương Ngôn cũng không tiếp tục chủ đề ấy nữa, lấy một chiếc mắt kính ra đeo lên, bắt đầu sử dụng thiết bị bay không người lái thâm nhập vào sào huyệt nội gián trong tòa nhà Chính phủ.



...



Hai ngày sau, Cù Khê Ngưng và Mạnh Phương Ngôn lãnh đạo đội đặc công Chính phủ và các điệp viên của Shadow đồng thời bắt giữ thành công kẻ nội gián cùng tổ chức khủng bố đã gây ra một loạt các vụ khủng bố tại một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.



Thì ra tên nội gián chính là Phó chỉ huy đội đặc công Chính phủ. Hắn đã cấu kết với tổ chức khủng bố từ rất lâu trước đây, giành được một món lợi lớn từ việc giao dịch vũ khí với chúng, sau này thậm chí còn phát triển đến mức thành công giúp bọn chúng lên kế hoạch thực hiện các vụ khủng bố, thật sự là điên rồ, đánh mất tính người.



Khi đó, cô đang họp trong bệnh viện. Vừa nhận tin, tất cả mọi người tham dự cuộc họp đều lập tức đứng lên vỗ tay hoan hô. Mark và Paul cũng vô cùng vui mừng, đồng thời lệnh cho các bộ phận ngoại giao Chính phủ lập tức tổ chức họp báo công bố tin tức đến người dân trong cả nước.



Lăng Họa xem đoạn băng tin tức trên di động. Cù Khê Ngưng đang áp giải tên nội gián lên xe. Anh ung dung trong bộ đồng phục đặc công, vô cùng nổi bật.



Từ sau hôm tang lễ đó, đã hai ngày rồi cô không gặp anh, cũng không nhắn tin gì qua lại với anh. Anh không hề xuất hiện trong tòa nhà Chính phủ, cũng không về khách sạn.



Nghe Chúc Tịnh nói, Mạnh Phương Ngôn cũng đi biệt, chỉ là ngày ngày vẫn báo bình an đều đặn.



Cho dù cô giả vờ không để ý chút nào tới anh, nhưng tới giây phút này, khi nhìn thấy anh vẫn sống động xuất hiện trên màn ảnh, cô mới cảm nhận được hòn đá tảng đè nặng trong lòng hai ngày qua cuối cùng cũng rơi xuống.



Anh đã giữ đúng lời hứa sẽ bắt những tên khủng bố đó, cũng bình an quay trở về.



"Giờ Chase thành ngôi sao rồi." Mark đứng bên cười đùa nói với mọi người: "Mấy trang mạng xã hội ngập đầy hình ảnh và tin tức của cậu ấy. Một chính khách làm việc trong Chính phủ lại bỗng dưng được theo đuổi như một ngôi sao giới showbiz, thật là...".



"Ai bảo Chase vừa có bản lĩnh lại còn đẹp trai?" Paul bật cười, quay đầu nhìn về phía Lăng Họa: "Rene, cô nói có phải không?".



Bỗng nhiên bị chỉ mặt gọi tên, cô hơi bất ngờ, nhìn thẳng vào mắt Paul, đành giả vờ bình tĩnh mỉm cười.



***



Buổi tối trở về khách sạn, cô tắm rửa xong nằm yên trên giường một lúc, cảm thấy cơn đau đầu kéo dài một ngày vẫn chưa tan. Cô vớ đại một bộ quần áo chui đầu bên cạnh mặc vào người rồi cầm thẻ phòng đi xuống nhà.


"Anh ấy về đấy." Chúc Tịnh đứng dậy khỏi ghế, nhìn Lăng Họa thêm một chút: "Mình ra mở cửa".



Lăng Họa cắn môi, thấp thỏm nhìn ra phía cửa.



Cửa mở ra, bên ngoài chỉ có một mình Mạnh Phương Ngôn. Trái tim cô không khỏi trầm xuống, ánh mắt cũng chợt tối đi.



Nhưng Mạnh Phương Ngôn vừa nhìn thấy Chúc Tịnh liền nhào tới ôm chặt: "Bà xã, anh nhớ em chết mất".



"Ra kia, ra kia." Chúc Tịnh ghét bỏ đẩy anh: "Còn chưa tắm rửa, người anh hôi rình ấy".



"Anh hôi chỗ nào?" Mạnh Phương Ngôn nhìn cô ấy, từ từ nở một nụ cười đểu cáng: "Cả ngày anh ở trong phòng thẩm vấn xoay vần với mấy tên khốn đó đến bạt cả mép. Vả lại, em không biết anh thơm cỡ nào hả, hm?".



Chúc Tịnh chịu không nổi, lườm nguýt đẩy anh ấy ra rồi nhìn ra sau lưng: "Cái gì đó?".



Mạnh Phương Ngôn nhìn về phía sau, rồi hướng ánh mắt ra phía Lăng Họa: "Tiểu Hoa Hoa, em qua đây chút".



Lăng Họa đứng dậy đi ra. Mạnh Phương Ngôn cùng lúc đó chuyển một vật gì qua cánh cửa.



"Này." Mạnh Phương Ngôn chỉ vào bao và bĩu môi: "Anh làm nhân viên chuyển phát mang tới cho em đấy, nặng sắp chết đến nơi".



Lăng Họa khẽ cúi người xuống, quan sát chiếc túi được bọc rất đẹp ấy. Nó hình chữ nhật, trông có vẻ là một vật đồ sộ.



Mạnh Phương Ngôn tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt cô rồi đánh mắt với Chúc Tịnh, thở dài: "Em biết là ai tặng rồi đấy".



Cô không nói gì chỉ chậm rãi bóc ra.



Sau khi toàn bộ lớp giấy bọc được tháo hết, cô phát hiện đó là một bức tranh được đặt trong một khung tranh rất tinh xảo.



Nhìn thấy bức tranh, sắc mặt cô hơi thay đổi, cả biểu cảm của Mạnh Phương Ngôn và Chúc Tịnh cũng có phần khác thường.



Người trên tranh vừa nhìn đã biết là cô, có điều không phải cô của hiện tại.



Tóc đen, ngắn đến mang tai, hăng hái hứng khởi, nụ cười tươi rói, vô lo vô nghĩ.



Đây là cô của nhiều năm về trước khi còn học đại học ở nước A...



~Hết chương 24~



*Lời tác giả: Chương này nhiều thông tin mới lắm. Chương sau lái xe tốc độ 680km/h, các bạn có tin không?!!