Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 25 : Có làm hay không?

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Lăng Họa từ từ đứng lên, cuối cùng cũng không nhìn bức tranh chăm chú nữa.



"Anh ấy đâu?" Cô nhẹ nhàng đặt bức tranh sang một bên, nhìn về phía Mạnh Phương Ngôn, bình tĩnh hỏi.



Mạnh Phương Ngôn nhìn Chúc Tịnh trước rồi quay đầu lại nói với cô: "Từ sau khi bọn anh ra khỏi phòng thẩm vấn, anh có hỏi cậu ấy định tới không. Cậu ấy nói có việc khác cần đi, chỉ nhờ anh mang cái này đến cho em".



Cô gật đầu, không nhận ra bất kỳ cảm xúc vui buồn mừng giận nào trên mặt.



"Chúng ta ăn cơm đi." Mạnh Phương Ngôn một tay ôm Chúc Tịnh, vội vàng làm dịu bầu không khí: "Bà xã, anh sắp đói chết rồi, bây giờ anh có thể anh nguyên một cái đầu bò".



Chúc Tịnh chăm chú nhìn Lăng Họa rồi nhẹ nhàng vỗ lên đầu Mạnh Phương Ngôn: "Em nhìn anh ăn, không ăn hết tối nay anh ngủ phòng sách cho em".



Hôm nay Chúc Tịnh tan làm sớm ở bệnh viện để về nhà, làm cả một bàn đầy thức ăn ngon, còn uống kèm với rượu vang. Mọi người ngồi quây xung quanh, vui vẻ nâng ly.



"Nào, chúc nhân vật chính của chúng ta sinh nhật vui vẻ!" Chúc Tịnh ho một tiếng, nói với mọi người: "Hy vọng cô ấy năm nào cũng 18 tuổi, được như ý nguyện, ôm hết mỹ năm trên đời".



"Cheers!" Lăng Họa cười tít mắt uống cùng mọi người: "Cảm ơn người bạn thân nhất, Tịnh gia đại nhân, Mạnh phiền phức, Tiểu Kỳ Tịch đáng yêu, còn cả A Úc và Peter Pan nữa. Cảm ơn mọi người đã ở đây cùng mình đón sinh nhật. Mình thật không ngờ sinh nhật năm nay lại được ở bên mọi người ở nước A, mình rất vui".



"Cheers!"



Tiểu Kỳ Tịch nhỏ tuổi nhất, người cũng bé, nhưng sức ăn thì kinh hoàng, gần như tương đương với lượng ăn của bố nó. Nó nhai cơm trong miệng mà còn ầm ĩ đòi cắt bánh gato.



Đến khi thấy mọi người cũng đã ăn gần xong, Chúc Tịnh chuẩn bị xuống bếp lấy bánh. Lăng Họa đứng lên, cùng cô ấy đi vào bếp.



"Là Tiramisu phải không?" Cô ghé vào bệ bếp, ngó đông ngó tây.



"Vâng, dĩ nhiên là vị tiramisu cậu thích nhất rồi." Chúc Tịnh lấy bánh gato từ trong tủ lạnh ra đặt lên bệ, quay người lại nói với cô: "Hôm qua mình dẫn Kỳ Tịch vào siêu thị mua nguyên liệu, hôm nay về nhà làm cho cậu. Bao nhiêu năm qua mình chưa làm cho Mạnh Phương Ngôn nửa cái bánh nào, lát nữa chắc anh ấy sẽ khóc ngất cho coi".



"Tịnh gia, mình yêu cậu." Lăng Họa ôm chặt Chúc Tịnh, cọ cọ mặt vào cổ cô ấy.



"Được rồi, sao giờ cậu làm nũng thế hả?"



"Quà của mình đâu?" Cô cười tít mắt xòe tay ra trước mặt Chúc Tịnh.



Chúc Tịnh lườm cô: "Chưa thấy ai đòi người ta quà sinh nhật thẳng thắn như cậu đấy".



Cô nhún vai: "Cậu cứ nói thẳng đi, tặng mình lì xì dày không? Hay là mua cái túi xách?".



"Mình không lì xì cậu, cũng không mua túi cho cậu, mấy thứ đó cậu đâu thiếu." Chúc Tịnh nghiêm túc nhìn cô: "Quà sinh nhật của mình là vé máy bay một chiều từ nước D về nước A. Chỉ cần ngày nào sống ở đó cậu không còn vui nữa, hay bất kỳ khi nào khác, chỉ cần gọi điện thoại cho mình, mình sẽ mua vé máy bay cho cậu. Cậu có thể lựa chọn từ đó về sau không bao giờ quay trở lại nữa".



"Vẫn câu hỏi cũ, cậu nuôi mình chứ."



"Mình nuôi cậu."



Lăng Họa nhìn Chúc Tịnh, cảm thấy sống mũi hơi cay, nhưng vẫn kiềm chế, mỉm cười lắc đầu: "Trước kia cậu có bao giờ biết lãng mạn đâu. Chúc Tịnh, cậu khác rồi, sau khi làm mẹ hiền vợ đảm, cậu thật sự rất "chua"".



Chúc Tịnh khoanh tay nhún vai: "Vậy thì còn một câu cuối cùng chua hơn, cậu nghe cho rõ đây".
Nói xong câu này, Cù Khê Ngưng nhìn sâu vào mắt cô.



Nhíu mày, cô chợt như hiểu ra điều gì: "Không lẽ anh định...".



Cô còn chưa nói tiếp, anh đã rướn môi, hôn lên môi cô, tay kia chậm rãi lần vào trong vạt áo của cô.



Lăng Họa cảm nhận được bàn tay anh thuần thục lần ra sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng cởi áo lót của cô, sau đó di chuyển tới dưới xương quai xanh, vân vê, vuốt ve. Cô thấy vậy liền cắn vào môi anh một cái, không mạnh không nhẹ.



Cô hơi đẩy anh ra một chút, giơ tay giữ chặt cằm anh, thở không ổn định: "Lần này nếu vẫn chỉ muốn làm dạo đầu thì anh có thể cút ngay bây giờ cho tôi".



Cù Khê Ngưng nhướng mày, không hề nổi giận vì hành động cợt nhả của cô: "Giơ ngón giữa, giữ cằm, em được lắm".



"Từ ngày đầu tiên nhìn thấy tôi, anh nên biết tôi là người thế nào." Cô hừ một tiếng, hướng tay xuống dưới, "soạt" một tiếng, cởi phăng khóa quần của anh ra.



Anh một lần nữa giữ tay cô lại.



"Có làm không?" Cô nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ cùng một chút giằng co, do dự thoáng qua nơi đáy mắt anh.



Cù Khê Ngưng nuốt nước bọt, vô cùng gợi cảm.



"Có làm hay không?" Bàn tay không bị anh giữ của cô như một con rắn linh hoạt quấn vào nơi khóa quần của anh, rồi luồn vào trong.



Dục vọng đang dưng bị cắt đứt của cô hôm đó đã hoàn toàn được châm lên. Cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình lại dám làm mấy chuyện bại hoại này ngay tại ngôi trường đã học bốn năm trời, một việc làm mà sau này bình tĩnh lại cô sẽ hối hận... Nhưng bây giờ cô không muốn dừng lại chút nào.



Cổ họng anh bật ra một âm thanh trầm thấp, một tiếng thở thoải mái.



Cảm nhận được sức chống đỡ của anh mỗi lúc một yếu dần, cô nâng người ngả về phía trước, dựa sát vào anh. Vì hôm nay cô mặc váy, nên gần như không cởi đã có thể thoải mái nhẹ nhàng hoàn thành việc này.



Mồ hôi trên trán Cù Khê Ngưng rỏ xuống cánh tay cô.



Cô nhìn khuôn mặt khao khát dục vọng và chút khống chế cuối cùng của anh, đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm cằm anh, công kích cú trí mạng cuối cùng.



"Anh có muốn tôi không?"



Một giây sau, đáy mắt anh nổi cơn bão tố.



Anh ôm chặt eo cô, ấn cả người cô xuống...



~Hết chương 25~



*Lời tác giả: Các bạn chỉ cần để lại năm chữ thôi: Tang đại vương uy vũ!



Tịnh gia có phải bạn tốt số 1 trên đời không? Đại đế mặc áo đặc công có đẹp trai không? Và... Tiểu Họa khi trở thành hồ ly tinh có phải rất gợi cảm không...



*Xì poi: "Mọi người đều trưởng thành cả rồi, sướng một đêm, ai có được cái lợi của người ấy. Tôi tin rằng chuyện này chẳng có gì thú vị để mang ra làm điểm yếu."