Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 34 : Cuối thu
Ngày đăng: 10:39 18/04/20
Từ sân bay trở về Berker Palace, Cù Khê Ngưng mím chặt môi, cả quá trình không nói câu nào. Mục Tịnh phải nhận cả đống lời phàn nàn và oán trách của các cán bộ cấp cao, nhưng nửa câu cũng không dám truyền đạt lại với anh.
Những tháng ngày khủng bố thật sự chính thức bắt đầu từ hôm sau. Quả thật anh đã dậy họp từ bốn giờ sáng, lần lượt kéo tất cả các cán bộ hôm qua chưa được hôm luân phiên đến. Trước kia họ luôn được làm việc với người luôn tươi cười nền nã như Paul, bây giờ vấp phải phương thức chấp chính không khác gì thời Sa Hoàng này, không còn nghi ngờ gì, ai nấy đều ngã gục.
Nhưng người sụp đổ thật sự có lẽ là Mục Tịnh và cô thư ký của anh. Bất luận là lúc làm việc hay nghỉ ngơi, bầu không khí xung quanh Cù Khê Ngưng cũng thấp tới mức có cảm tưởng chỉ cần hé lời nửa chữ là sẽ chị anh đập bôm bốp. Vì vậy cho dù ở rất gần nhau, Mục Tịnh cũng không có ý định nói chuyện trực tiếp với anh, mà đa phần đều nhận lệnh qua mail hoặc tin nhắn điện thoại.
Anh vốn không nói nhiều, mặt cũng thối hoắc, bây giờ lại càng trở nên ít nói. Người trong Berker Palace khi giáp mặt anh đều đi đường vòng né tránh. Ngay cả GKang cũng từng nói riêng rằng thái độ gần đây của anh phải thay đổi, nhưng công việc anh luôn hoàn thành xuất sắc nên hoàn toàn có thể đường hoàng tảng lờ câu nhắc nhở của GKang.
Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Chủ Nhật, tất cả các loại công việc dù là nhỏ nhất cũng đã được anh giải quyết sạch sẽ. Anh lật tung Berker Palace lên vài lần, xem mãi vẫn thực sự không tìm được dự án nào mới. Anh ngồi không tròn một tiếng, sau đó đành phải về nhà.
Vừa thay xong đồ ngủ, chuẩn bị ở nhà xem đại bản tin thời sự nào đó thì anh nhận được điện thoại của Tạ Tu Dực.
"Cậu đang ở đâu đấy?" Cậu bạn thân nhiều năm lãnh đạm hỏi.
"Nhà."
"Tới nhà mình ăn cơm không? Vợ chồng lão Khúc cũng có mặt."
"Không tới đâu."
Anh đang định cúp máy thì đầu kia vọng vào một giọng con nít: "Chú Chase...".
... Lại chơi trò này.
Sau khi chửi rủa tay họ Tạ lớn đầu còn ấu trĩ kia ba lần liên tục. Anh đành bỏ ngón tay ra khỏi nút ngắt máy, bực bội "ừm"một tiếng.
Bạn nhỏ Tạ Hựu Thức với lấy di động của bố, nói một cách nghiêm túc và lịch sự: "Chú Chase, lâu lắm con không được gặp chú, con nhớ chú lắm".
Cù Khê Ngưng cầm chặt di động, cụp mắt xuống, lại "ừm" tiếng nữa.
"Vậy chú có đến ăn cơm không ạ? Chú tới chơi với con một lúc được không? Chú còn được ngắm em gái con nữa." Bạn nhỏ Tạ Hựu Thức từ nhỏ đã cực kỳ giỏi làm nũng và biết cách lấy lòng người lớn lại còn không chê phiền phức... Dù tán trai hay tán gái thì cũng đều đủ 100 điểm.
Thầm thở dài một tiếng trong lòng, anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải nói tiếng "ừm" thứ ba để thỏa hiệp.
...
Bước vào cửa nhà họ Tạ, phả vào mặt là mùi cay và mùi nước lẩu.
Khói bếp nghi ngút bao bọc khắp căn nhà. Người ngồi ăn có Tạ Tu Dực; Nhuế Ưu để trần cánh tay, vẫn thô lỗ như mọi khi và vợ cậu ta Mạnh Y Vân đang ăn đến toát cả mồ hôi. Còn ở phía sofa, Kha Giảo đang ngồi bế cô con gái vừa đầy tháng, cùng với Tạ Hựu Thức đang chơi đùa với "Da đại vương" của nhà họ Nhuế, không cần nói cũng biết náo nhiệt cỡ nào.
"Cù Khê Ngưng." Mạnh Phương Ngôn nheo mắt lại: "Lúc này mà cậu còn cứng miệng thì toi thật đấy. Đã lâu như vậy rồi, cô ấy sẽ đi tìm niềm vui mới thật đấy".
Bàn tay đang đặt trên cửa sổ của anh vì câu nói của Mạnh Phương Ngôn mà khẽ run lên.
"Cậu là người hiểu rõ nhất cô ấy quyến rũ đến mức nào. Cậu nghĩ với cá tính của cô ấy, liệu cô ấy có đợi cậu chẳng biết đến năm nào tháng nào mới tỉnh ngộ rồi quay đầu tìm cô ấy không? Mình cho cậu biết, điều này là hoàn toàn không thể."
"Nếu cậu vẫn chọn tiếp tục duy trì tình trạng hiện giờ thì rồi sẽ có một ngày cô ấy lấy người đàn ông khác, trở thành vợ của người đàn ông khác. Mà ngày này có lẽ sẽ đến rất nhanh đấy."
"Mà đó sẽ là kết cục của hai người."
Nói xong câu đó, Mạnh Phương Ngôn nhẹ nhàng lật người đi ra khỏi cửa sổ nhà anh. Mới đó đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu. Bao nhiêu camera giám sát đẳng cấp thế giới xung quanh dường như đều trở thành phế liệu. Anh ấy một lần nữa biến mất trong màn đêm như một bóng ma.
Anh yên lặng đứng bên cửa sổ rất lâu.
Gió đêm thổi tung mái tóc anh, làm tê dại khuôn mặt anh. Anh cảm thấy hốc mắt mình dường như có chút chua xót. Anh giơ tay lên dụi, không có cát bay vào.
Cù Khê Ngưng xòe lòng bàn tay ra, một lúc sau bèn nắm chặt lại.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, anh mở mắt ra, dậy khỏi giường.
Vừa dậy, anh bèn liếc mắt, phát hiện một bức ảnh được đặt trên đầu giường.
Anh cầm bức ảnh lên xem.
Người trên ảnh là cô. Cô đang bế Mạnh Kỳ Tịch, con trai của Mạnh Phương Ngôn và Chúc Tịnh, cười tươi một cách thoải mái, dưới ánh nắng, nụ cười ấy trở nên dịu dàng và đẹp biết bao.
Cù Khê Ngưng ngắm bức ảnh đó một lúc.
Rất lâu sau, dường như có thứ gì đó tan biến hoàn toàn trong đôi mắt anh.
Anh đặt nó xuống, đi vào phòng sách, lấy ra hộ chiếu và vali hành lý.
Đây chắc chắn không phải là kết thúc của họ...
~Hết chương 34~
*Xì poi: "Món quà cuối cùng chính là anh." Viết câu này mười lần cũng vẫn thích íiiii =))