Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 35 : Mười hai đơn hàng
Ngày đăng: 10:39 18/04/20
Quyển hạ: Sự trở về của nhà vua
Một năm sau, tại nước A.
"Rene, bài phát biểu mới nhất trước báo chí cô và Mark đã thống nhất với nhau chưa?"
"Rene, Thủ tướng nước P đang kết nối đường dây số 4, có chuyển trực tiếp cho Mark không hay tạm hoãn?"
"Rene, tôi cần năm phút của cô."
...
Lăng Họa đi đi lại lại không phút nghỉ ngơi trong tòa nhà Chính phủ. Nếu không họp thì cũng sắp xếp công việc cho Mark, hoặc là nói chuyện với vô số những người khác nhau, cả ngày trời dường như đến thời gian để uống hớp nước cũng không có.
Mặc dù về cơ bản vẫn làm việc trong cùng một bộ máy nhưng vì tình hình ở mỗi quốc gia là riêng biệt nên vẫn có sự khác biệt về hệ thống và môi trường làm việc. So với trước đây khi còn ở nước D, cô có nhiều cơ hội một mình đảm đương một mảng công việc hơn, cũng có nhiều quyền phát ngôn và thỏa thuận hơn.
Quyền lực, sự tôn trọng và cảm giác thành tựu, đúng như những gì Paul đã hứa trước khi sang đây, cô đạt được tất cả những thứ ấy tại nơi này.
Gần chập tối, cô vừa làm xong việc giúp Mark từ ngoài trở về, Mark liền gửi tin nhắn đến bảo cô tới thẳng phòng họp, nói rằng có việc quan trọng muốn bàn bạc với cô.
Việc này không hề nằm trong lịch trình cố định của Mark, cô bèn cảm thấy hơi mơ hồ... Chuyện quan trọng, vì sao không thể nói chuyện trong văn phòng của ông mà lại phải đến một nơi rộng lớn như phòng họp chứ?
Cánh cửa phòng họp được đóng kín. Cô gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào trong.
"Rene, mừng kỷ niệm một năm!"
Một giây sau, vô số băng rôn và bóng bay rầm rộ rơi xuống đầu cô. Cô vẫn đang cầm sổ ghi chép trong tay, đứng đờ ra trước cửa phòng họp, hoàn toàn ngốc luôn.
Trong phòng họp lúc này đã đứng đầy người. Đứng đầu là Mark và phu nhân của ông, còn có Paul. Đằng sau lưng họ là rất nhiều những cộng sự thường ngày làm việc chung với cô, các cán bộ cấp cao trong Chính phủ hầu như cũng tới cả.
"Rene, chúc mừng cô đã tới tòa nhà Chính phủ nước A làm việc tròn một năm!"
Mark nhìn biểu cảm ngơ ngẩn chẳng hiểu gì của cô, không nhịn được cười, lúc này ông cầm một chiếc huân chương nhỏ xíu và một phong thư đi tới trước mặt cô, mỉm cười đưa cho cô: "Mọi người đã thống nhất với nhau âm thầm tổ chức party chúc mừng cho cô. Chúng tôi vô cùng cảm ơn cô đã dốc sức làm việc và giúp đỡ mọi người suốt một năm qua. Chúng tôi đều rất yêu quý cô, hy vọng sau này chúng ta có thể đi cùng nhau lâu hơn nữa".
Bấy giờ Lăng Họa mới hiểu ra đôi chút. Thật ra chính bản thân cô cũng quên hẳn việc mình đã tới nước A một năm rồi. Nhưng thật không ngờ thì ra Mark và mọi người đều nhớ, còn giấu cô làm một bữa tiệc với bao nhiêu khách mời, mang đến cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Nói thật lòng, không phải ngày kỷ niệm của ai cũng nhận được sự chúc mừng và tán thưởng lớn đến thế. Cô hiểu rõ sự quan tâm và tình cảm Mark cùng các đồng nghiệp dành cho mình là thật lòng thật dạ, là tình cảm như bạn bè với nhau.
"Cảm ơn mọi người."
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, lập tức đưa hai tay nhận lấy huân chương và thư của Mark, chân thành mỉm cười rồi cúi chào tất cả mọi người một cái thật sâu: "Được làm việc cùng mọi người cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất của tôi. Sau này đừng khách sáo, hãy cứ nhiệt tình tới làm phiền tôi, được không?".
Mọi người một lần nữa cười ầm lên rồi vỗ tay reo hò. Nhìn kỹ mới thấy, trên chiếc bàn dài trong phòng họp đã bày đầy rượu ngon, những chiếc bánh gato xinh xắn và một chiếc bánh kem cực lớn. Cô được tất cả mọi người quây ở giữa, đón nhận cái ôm và lời chúc phúc của từng người một.
Chính phủ nước A ở một mức độ nào đó đã cho cô một cảm giác khác với nước D. Mặc dù cách thức làm việc đa phần là như nhau, nhưng cô cảm thấy ở nơi đây dường như nhiều tình người và lòng chân thành hơn. Mà những thứ như vậy, trong một tổ chức nghiêm ngặt như Chính phủ thật ra là vô cùng hiếm có và đáng trân trọng.
Sự khó chịu này giống như một liều thuốc độc không đau, chẳng biết đã vô thức ngấm vào huyết mạch khắp cơ thể từ lúc nào, để cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Kiện hàng thứ mười một.
Là một bức tranh thiếu nhi được vẽ bằng bút chì rất non nớt.
Trên tranh có mặt trời, những đám mây, và ba người. Một cô gái trẻ kéo tay một bé trai chạy trên bãi cỏ thả diều. Đằng sau lưng họ còn có một người đàn ông, tay cầm kem, khóe miệng mỉm cười.
Còn ở góc trái bức tranh là ba chữ ngay ngắn nắn nót: Tạ Hựu Thức.
Cô nhắm mắt lại, đặt bức tranh xuống.
"Món quà cuối cùng đâu?"
Cô nhìn về phía người ấy, ánh mắt trống rỗng, giọng khàn đặc.
Người kia im lặng đứng trước mặt cô, không nói gì. Cô vô thức nhìn về phía chiếc thùng to đặt các kiện hàng, bên trong đó đã trống rỗng.
Bỗng nhiên như cảm ứng được điều gì, đôi đồng tử của cô run lên dữ dội. Cô nhìn người nhân viên chuyển phát như không tin vào mắt mình.
Một giây sau, người đó cởi bộ đồng phục trên người mình ra, ném lên thùng.
Sau đó anh đưa tay, nhẹ nhàng cởi mũ xuống.
Trên hành lang im phăng phắc, Cù Khê Ngưng yên lặng đứng trước mặt cô.
Có lẽ trên thế gian này luôn có một người mà dù anh có hóa thành tro bụi bạn vẫn nhận ra.
Vì anh mang theo tình cảm cuối cùng cũng là sâu sắc nhất của bạn. Không phải là sự rung động lần đầu đối với mối tình thuở cắp sách đến trường, mà là sự bất lực khi phải thỏa hiệp với số phận.
Nhìn thấy anh, bạn sẽ nhớ lại tất cả những yếu đuối, trơ trọi, hoang mang lo sợ và quyến luyến trước kia.
Nhìn thấy anh, bạn sẽ nhớ lại tất cả những tình cảm bạn vốn dĩ đã giấu rất kỹ, chôn rất sâu tận đáy lòng.
Anh có thể dễ dàng đánh thức một linh hồn mà bạn đã nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trong con người mình.
"Anh chính là món quà cuối cùng." Giọng anh như chứa đầy cát sỏi...
~Hết chương 35~
*Lời tác giả: Quyển hạ: Sự trở về của nhà vua chính thức bắt đầu, được coi là cao trào cuối cùng. Tôi đã hứa với độc giả chí ít phải ngược Đại đế 10 chương... Nhưng mà anh ấy thật sự đẹp trai quá, nhìn những thủ đoạn kinh người anh ấy dùng để giành lại vợ mà tôi hơi đuối lòng rồi, hahahaha...
*Lời dịch giả: Bắt đầu từ hôm nay, lịch đăng sẽ là cách ngày một chương vào buổi trưa (Chương tiếp theo sẽ là t3 tuần sau). Ai muốn đọc xì poi có thể lên fanpage Tô Ngọc Hà vào bảy giờ tối hôm không có truyện để đọc ạ.