Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 41 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Cả cơ thể Lăng Họa bị Cù Khê Ngưng đè mạnh lên bức tường gạch lạnh lẽo trong phòng tắm, bên tai lấp đầy những tiếng thở nặng nề của anh.



Mùi hương nam tính của anh ùn ùn kéo đến bao trọn lấy cô. Cho dù họ đã không gặp gỡ nhau suốt cả năm trời, nhưng nay đứng đối diện anh trong một khoảng cách gần như vậy, cơ thể cô vẫn cứ cứ từ từ buông lỏng cảnh giác, trở nên mềm mại hơn trước anh.



Từ tận đáy lòng, cô đã thầm khinh bỉ sự vô dụng của bản thân ngàn vạn lần. Cô cố gắng suy nghĩ xem còn cách gì có thể khiến con người đằng sau lưng mình bình tĩnh lại.



Cô biết anh đang giận.



Phải nói là rất tức giận. Cảm giác phẫn nộ ấy ngay cả khi đứng xoay lưng về phía anh, cô vẫn cảm nhận được rõ mồn một.



Ngay sau khi cô nói rằng mình đã đến nhà của Ngô Thiên Thu, cô phát hiện ra những cơ bắp trên người anh đã cứng đờ lại và căng ra trong giây lát.



"Cù Khê Ngưng..." Cô thử cựa quậy người, phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích được: "Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm chuyện bậy bạ. Anh đang sốt, còn tôi thì đến tháng, anh mà làm bừa cả hai chúng ta sẽ đều thương tích đầy mình."



"Ha..." Cô nghe thấy giọng cười trầm khàn, hơi lạnh của anh vang lên sau tai mình: "Khi anh cảnh cáo em không được tới nhà của Ngô Thiên Thu, em có từng nghĩ tới giới hạn mà anh đã lặp đi lặp lại nhiều lần không?"



Anh vẫn giữ cái khẩu khí bề trên ấy, khiến cô nghe xong mà ngọn lửa dồn nén trong lòng cũng phải bùng lên. Cô cãi lại một cách kỳ quặc: "Vẫn câu nói đó thôi, anh là cái thá gì của tôi? Và giới hạn của anh liên quan gì tới tôi?"



Cô nghe thấy một tiếng cười khẩy từ anh, sau đó vang lên tiếng anh kéo khóa quần.



"Cù Khê Ngưng!" Cô sốt sắng, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát được bàn tay khỏe như một chiếc kìm của anh. Sau đó, cô cảm nhận được có một thứ nóng bỏng chạm vào giữa hai chân mình.



Vừa nóng rực vừa cứng rắn.



Khuôn mặt cô trong phút chốc đỏ bừng. Tuy rằng trong tình huống này nó vẫn bị chặn bên ngoài chiếc quần trong của cô, nhưng anh đã bắt đầu động tác một cách xấu xa, liên tục cọ qua cọ lại nơi riêng tư ấy.



Động tác và mức độ giống hệt như khi trước lúc anh tiến vào trong cô.



Tuy rằng cô cũng không phải một tờ giấy trắng ngây thơ trong chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng những động tác như thế này cô thật sự chưa bao giờ thử qua. Cô thật không thể tưởng tượng nổi, con người này phải biến thái đến mức nào...



"Bây giờ đã biết, anh là gì của em chưa?" Anh dựa sát vào cô, cắn tai cô rồi nhẹ nhàng mơn man: "Còn ai dám làm chuyện này với em nữa...?"



"Anh, đồ chết dẫm..." Cô xấu hổ đến mức vành tai đỏ lựng lên. Cô phẫn nộ quay đầu lại, há miệng cắn một cái rất mạnh lên bàn tay đang giữ chặt bả vai mình của anh: "Anh là gã khốn háo sắc..."



Cô biết mình cắn rất mạnh, nhưng anh không hề nhíu mày lấy một cái, tiếp tục lặp lại những động tác của mình với tốc độ nhanh hơn.


"Lộ Tân Viễn sắp đính hôn rồi." Anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói một câu như thế.



"Tôi biết rồi." Cô khẽ gật đầu.



Tuần trước cô đã nhận được tin tức Lộ Tân Viên gửi tới, sau đó Đốc Mẫn cũng thông báo với cô chuyện này. Vị hôn thê của anh ta là trưởng nữ của một gia tộc, tiểu thư khuê các, tính tình cũng ôn hòa dễ mến, nghe nói là nam tài nữ sắc, môn đăng hộ đối.



Lộ Tân Viễn đã đưa tin như thế. Sau khi nghe tin, cô bỗng dưng không hề cảm thấy kinh ngạc, hay có những cảm xúc buồn bã. Chỉ có một chút thổn thức thoáng qua. Họ đều đã từng nghĩ rằng không có nhau sẽ chẳng thể sống trọn vẹn đời này, vậy mà sự thật đâu phải như vậy.



Có người, bỏ lỡ là lỡ thật sự, cả đời này cũng không còn duyên phận gì nữa. Nhưng lại có người, dường như vòng vèo mãi, dù có đi xa cách mấy, dây tơ hồng cuối cùng vẫn chỉ về hướng nhau.



Cô không trả lời Lộ Tân Viễn về việc mình có tới hôn lễ hay không, chỉ chúc mừng anh ta, hy vọng anh ta sẽ hạnh phúc.



"Anh biết giữa hai người đã là quá khứ." Lúc này Cù Khê Ngưng vẫn chưa buông tay cô: "Nhưng anh vẫn muốn nói, mắt nhìn người của em thật sự có vấn đề."



"Dù sao thì trên đời này ngoài anh ra, gã đàn ông nào mà chẳng ẻo lả." Cô một tay chống cằm, lườm nguýt bổ sung nốt những lời anh nói.



Anh nhắm mắt lại, vẻ như không phủ nhận, rồi lại yên lòng dãn cơ mặt.



Vào lúc cô tưởng rằng anh đã ngủ rồi, anh bỗng nhiên cất tiếng nói một câu rất khẽ: "Anh khác với anh ta."



Cô sững người, sau đó mới hiểu ra anh đang ám chỉ Lộ Tân Viễn: "Gì? Không dịu dàng chu đáo như anh ta? Không thấu hiểu lòng người như anh ta? Đúng mà, chênh lệch quá nhiều."



Nếu để cô nói thì Cù Khê Ngưng là điển hình cho kiểu đàn ông bộc trực thẳng như ruột ngựa, mười con trâu cũng không thể kéo cong được. Anh chẳng hiểu gì về phái nữ, nói chi tới chuyện lấy lòng con gái, thế nên những lời "thật lòng" của anh ban nãy nghe mới thê thảm nhường ấy.



"Anh đang muốn nói rằng, giữa em và anh ta là quá khứ, còn giữa em và anh..." Một năm trước, anh cũng nói đến đây, sau đó dừng lại đột ngột.



Sau đó là tròn một năm trống vắng không có anh. Thời gian như ngừng trôi, cô không bao giờ dám nghĩ lại xem những lời dang dở của anh rốt cuộc là gì.



Nghe tới đây, trái tim Lăng Họa run lên, cô không lên tiếng.



Nhưng một giây sau, cô bỗng nghe thấy chất giọng khàn đặc của anh vang bên tai: "Còn anh và em, là kết thúc."



Đó là câu nói dịu dàng nhất của anh mà cô từng được nghe...



Hết chương 41