Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 42 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Sau khi Cù Khê Ngưng nói xong câu đó, nhịp thở cũng dần dần trở nên đều đặn hơn, có vẻ như vì quá mệt mỏi đã thật sự ngủ thiếp đi.



Bàn tay cô bị anh giữ chặt bên dưới lớp chăn bông, cô bỗng nghiến răng ken két: Người này chắc chắn là cố tình phải không, tán xong rồi ngủ, giở trò gì vậy?



... Mà thôi.



Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, còn cả lớp râu lún phún mới móc dưới cằm anh. Chuyến đi tới nước A lần này xem ra cũng khiến anh rất không thoải mái, vừa bị cô mắng vừa bị cô chọc tức. Chắc là một người cao quý như anh cả đời này cũng không thể nghĩ lại có một ngày mình bị một cô gái gây khó dễ như vậy.



Nói thật lòng, một nửa hòn đá tảng trong lòng cô lúc này đã rơi xuống. Nếu nói cô hoàn toàn không cảm thấy xúc động chút nào với sự biểu lộ tình cảm này của anh là nói dối. Dẫu sao thì cô cũng chưa từng quên anh dù chỉ một giây.



Khó chịu cũng được, căm hận cũng được, ghét bỏ cũng được. Chính vì những cảm xúc mãnh liệt này vẫn còn tồn tại mới càng thay cô chứng thực một sự thật.



Cô vẫn còn yêu anh.



Cô đã từng cảm thấy mình thật sự không muốn sống nữa rồi, yêu phải một người đàn ông không tim không phổi, chịu bao nhiêu giày vò mà không chừa. Nhưng bây giờ, cô lại tận tai nghe được từ "kết cục" mà anh nói, điều này khiến cô xúc động chưa từng thấy nhưng vẫn giữ lại cho mình chút tự tôn.



Bởi vì có thể đi tới kết thúc hay không không phải là chuyện anh và cô có thể điều khiển. Trong tình yêu chẳng có người nào thông minh, cô rất khó giữ vững được lý trí khi đứng trước mặt anh, mà bản thân anh cũng biết rõ sức ảnh hưởng của cô dành cho mình.



Trước mắt thì trong mọi động thái, họ vẫn hòa nhau.



Cứ thế ở bên cạnh anh cho tới tận nửa đêm, cô đo nhiệt độ cơ thể anh, khi phát hiện anh đã hạ sốt xuống ba mươi bảy độ năm, cô mới tạm yên tâm hơn một chút.



Anh ngủ mê man, không hề tỉnh lại lần nào. Cô lấy thuốc ra, đặt trên tủ đầu giường, đun nước nóng rồi rót vào bình giữ nhiệt, sau đó mới lặng lẽ rời khỏi nhà anh.



Trước khi đi, cô gửi tin nhắn cho Molly, bảo con bé không cần cố tình tạo không gian riêng cho hai người nữa, có thể quay về chăm sóc người anh trai bệnh tật dầm dề của nó rồi. Cô bé Molly trả lời rất nhanh, một tiếng "Cảm ơn" kèm theo một loạt icon ngượng ngùng, ái ngại.



Chút tâm tư của con bé đều sáng rõ như gương trong lòng cô, chỉ vì nó thực sự quá đáng yêu nên cô mới không nỡ vạch trần.



Vậy mà, sáng hôm sau khi bước vào tòa nhà Chính phủ, chuyện khiến cô sửng sốt thực sự vẫn còn ở phía sau.



Có lẽ cô chỉ vừa ngồi xuống làm việc chưa được mấy phút đã cảm giác có một cái bóng lướt nhanh ra trước mặt mình.



Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Ngô Thiên Thu.



Mà biểu cảm của bạn học Ngô Thiên Thu hôm nay cũng rất khác lạ. Không phải là thái độ phong lưu đùa cợt kèm thản nhiên như không giống mọi ngày. Mà là, nói thế nào nhỉ... Có phần ngơ ngẩn mất hồn? Hơn nữa hai quầng thầm mắt to đùng kia khiến anh ấy thật sự giống hệt con gấu trúc khôi hài.



"Vị huynh đài này." Cô nhướng mày, vừa nhanh chóng tốc ký trên sổ tay vừa châm chọc anh ấy: "Anh sao vậy? Bị ai đó hút hồn rồi à? Bị các giám ngục* bắt mất à?"



*Một sinh vật hắc ám hút sạch niềm vui và hạnh phúc của các sinh vật xung quanh xuất hiện trong tập ba bộ truyện Harry Potter của nhà văn J. K. Rowling.



Ngô Thiên Thu dụi mắt, chống hai tay lên bàn cô, nói rành mạch từng chữ: "Rene, anh cảm thấy anh... hình như... gặp được... người con gái định mệnh rồi."



Lăng Họa chỉ coi như anh ấy đang nằm mơ giữa ban ngày, hoàn toàn không buồn để tâm, đáp hời hợt: "Ồ, là ai vậy? Nữ chính trong bộ phim nhảm nhí tối qua anh xem à?"



"Cô ấy có một đôi mắt to, một gương mặt hoa đào, một ánh mắt biết cười. Cô ấy cười với anh, cả người anh tê dại hẳn..." Cô chỉ nghe thấy giọng nói phiêu diêu mà chân thành của Ngô Thiên Thu văng vẳng bên tai: "Anh thề, cả đời này anh chưa từng gặp một người nào ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cho anh cảm giác ấy..."




Đầu mày anh vẫn nhíu từ nãy tới giờ, anh không ngừng cúi đầu nhìn di động và đồng hồ. Không hiểu vì sao, bắt đầu từ ban nãy, anh luôn có một cảm giác thấp thỏm không yên.



Có một giây phút, anh cảm giác cốc nước của mình trên mặt bàn hơi chao đảo, bên tai có một âm thanh rất lớn vang lên.



"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?" Anh hỏi Mạnh Phương Ngôn.



"Không có mà." Mạnh Phương Ngôn lắc đầu.



Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, anh nhìn màn hình chat không có chút động tĩnh nào giữa mình và Lăng Họa. Không nhịn được, anh gọi thẳng cho cô.



Đầu kia là một loạt những tiếng tút tút, cô không bắt máy.



"Sao vậy?" Chúc Tịnh đang đứng bên cạnh bàn, nhạy cảm gọi anh: "Lăng Họa không nhận máy của anh à?"



Anh gật đầu.



Chúc Tịnh lấy máy của mình ra gọi. Chuông kêu một lúc nhưng cũng không có dấu hiệu bắt máy.



"Có thể là vì ở ga tàu quá đông người, không nghe thấy. Hoặc cô ấy đang đi bộ trên đường, để di động trong túi chăng?" Đốc Mẫn lên tiếng.



Cù Khê Ngưng lẳng lặng cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, một lần nữa đánh mắt nhìn di động.



Dự cảm chẳng lành hiển hiện ngay trước mắt gần như muốn công phá trái tim anh. Anh ép mình phải nhắm mắt lại mới miễn cưỡng xoa dịu được sự khó chịu ban nãy.



Vì sao lại như vậy? Vì sao anh lại có những dự cảm không hay?



Nhưng một giây sau, có một thông tin nhảy ra khỏi màn hình di động của anh.



Anh vừa nhìn, sắc mặt đã trắng bệch đi.



"Xảy ra chuyện gì vậy?!" Chúc Tịnh thấy anh thất thần, lập tức hỏi: "Là Lăng Họa sao?!"



"Ga tàu điện ngầm gần Tòa nhà Chính phủ vừa xảy ra một vụ nổ bom." Cả người anh gần như lảo đảo: "Trước mắt đã có 52 người tử vong, hơn 700 người bị thương."



Đốc Mẫn ném đũa xuống bàn, giọng cũng trở nên run rẩy: "Ý cậu là ban nãy Lăng Họa ngồi tàu điện ngầm tới đây?"



Sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều tái mét. Hai chân Chúc Tịnh mềm oặt xuống, được Mạnh Phương Ngôn vội vàng đỡ lấy.



"Rầm!"



Chiếc ghế đẩu bên cạnh Cù Khê Ngưng bị anh bất cẩn làm đổ. Anh không nói thêm câu nào, cầm chìa khóa xe trên bàn lên rồi lao thẳng ra ngoài...



Hết chương 42