Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 5 : Không bao giờ quay lại nữa

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Ngày hôm ấy thật sự dài đằng đẵng.



Khi Lăng Họa tắt đèn đi, nằm thẳng cẳng trên giường, trong đầu vẫn còn vang vọng cuộc nói chuyện ban nãy giữa cô và Cù Khê Ngưng trong căn phòng này.



Cô nói Gunter là kẻ lá mặt lá trái, nhưng hành động của Cù Khê Ngưng người ngoài cũng đâu thể dự liệu trước được?



Kiệm lời, kiêu căng ngạo mạn, đôi khi lời nói sẽ có thêm chút màu sắc, nhưng đa phần cảm giác mà toàn bộ con người anh truyền đạt đến người đối diện luôn là lòng dạ sâu không lường được.



Nhưng kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ phải bán mạng cho một con người như vậy.



Cô bắt buộc phải chăm sóc anh chu đáo, đồng thời còn phải chia sẻ với anh mọi tin tức mà mình nắm được, giúp đỡ, hỗ trợ anh bằng mọi trí tuệ và đề xuất của mình, giúp anh quét sạch mọi uy hiếp và trở ngại từ bốn phương tám hướng kéo tới, giúp anh làm một vài việc mà anh không thể tự động tay vào, giúp anh nắm giữ nhiều quyền lực hơn nữa.



Trước kia cô luôn dốc hết sức mình vì Tim như thế, đây là trách nhiệm của một phụ tá, một thư ký.



Nhưng liệu cô có thể mở rộng lòng mình, xây dựng một niềm tin vững chắc đối với một người đàn ông như Cù Khê Ngưng giống như đã từng làm với Tim không?



Cơ thể thì cực kỳ mỏi mệt nhưng nhắm mắt lại thì chẳng buồn ngủ chút nào.



Cô với lấy di động, nhìn chữ số nhỏ xíu màu đỏ trên hòm mail.



Có một email mới được gửi tới hòm thư cá nhân, và người gửi không khác gì tất cả các email chưa bao giờ được đọc trước kia.



Cô yên lặng nhìn cái tên ấy rất lâu, rồi mở email mới nhất này.



Đêm qua anh lại mơ thấy em. Em cầm cốc trà xanh mát lạnh, chạy tới dãy nhà phía Tây trong trường tìm anh, trên người mặc bộ đồ màu xanh nước biển, đeo chiếc khuyên tai cũng màu lam. Tiểu Họa, anh rất nhớ em, trên thế giới này chỉ có mình anh biết bản thân nhớ em dường nào...



Lăng Họa đọc một lúc rồi thoát ra.



Cô nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khoảng ba, bốn năm trước cô sẽ không còn biết rơi nước mắt trước những bộ phim hay hoặc những câu văn có cánh nữa, gặp những tình huống cảm động sẽ không còn biết xúc động, gặp phải một chuyện có đau khổ cỡ nào cũng sẽ không còn đau thương đến gục ngã hoàn toàn.



Có lẽ chính từ giây phút con người ấy rời khỏi cuộc đời cô, giống như mang theo một phần cơ thể cô vậy.



Mà phần ấy có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.



***



Vì trong lòng tựa như có một sợi dây thun căng chặt nên lúc ngủ cô cũng không dám ngủ quá say.



Hơn bảy giờ sáng cô đã bị đánh thức bởi tiếng thông báo. Vừa xem Wechat thì thấy Cù Khê Ngưng nói nửa tiếng nữa sẽ xuất phát tới văn phòng của Gunter để tiếp tục họp.



Cô thức dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đi xuống dưới, quà sáng mới ăn tạm hai miếng đã nhìn thấy Cù Khê Ngưng ngồi check mail bằng laptop trên chiếc sofa trong đại sảnh. Nhìn thấy anh là cô không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, vội đứng dậy đi tìm anh.
"Uống thuốc không giải quyết được tận gốc vấn đề, ngược lại còn sinh ra kháng thể, lần sau uống sẽ vô tác dụng."



"Anh thường xuyên bị bệnh?"



"Gần như không."



"Vậy thì bây giờ anh uống sẽ rất có hiệu quả."



"Không uống."



Lăng Họa không còn sức đấu võ miệng với anh. Vốn dĩ chăm sóc anh cũng chỉ là trách nhiệm của thư ký mà thôi. Cô đặt cả nước và thuốc ở đầu giường: "Tôi ra ngoài ăn tối".



"Ai cho cô đi chứ?" Anh cất giọng lạnh nhạt sau lưng.



Cô cứng người, quay đầu lại.



"Hát hoặc đọc sách, cô chọn đi." Cù Khê Ngưng nhìn cô chằm chằm.



... Lăng Họa vạch đen rơi đầy mặt, còn nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không: "Tôi? Hát? Hoặc đọc sách?".



Cho anh nghe? Xin hỏi ông giời này có phải bị sốt đến nỗi đầu óc hư luôn rồi không?



Ai ngờ anh lại nhún vai, không hề phản đối.



"Tôi không biết hát." Cô nhăn mặt: "Tôi... ngũ âm không đầy đủ".



"Vậy thì đọc sách."



"Đọc cái gì?" Cô cố gắng kiềm chế sự bực dọc trong lòng, kéo một chiếc ghế, ngồi bên cạnh giường.



Đúng là được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên cô biết thì ra làm thư ký còn phải có khả năng đọc "Tứ thư ngũ kinh".



"Đó là vấn đề cô cần suy nghĩ." Anh khoanh tay nhìn cô, vào lúc cô không chú ý, bỗng rướn môi cười...



~Hết chương 5~



*Lời tác giả:... Xin hãy giơ tay like mạnh mẽ cho khả năng biến hình thành "em bé" khổng lồ của Đại đế.



Không hiểu sao tôi lại vô cùng chờ đợi tới lúc viết đoạn Lộ Tân Viễn (bạn trai cũ của Tiểu Họa) và Đại đế chính thức chạm mặt, chẹp chẹp chẹp...