Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 6 : Ăn ý khó tin

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Tới lúc này, Lăng Họa thật sự hối hận về bệnh nghề nghiệp của mình, trong mắt không thể chứa nổi dù chỉ một hạt cát, quá tận tâm tận lực rồi.



Nói thật, trước khi mỗi lần Tim bị bệnh, cho dù cô đề nghị được giúp đỡ, Tim cũng khéo léo chối từ, nhất quyết về nhà để vợ ông chăm sóc. Cô theo Tim đã ba năm, Tim thật sự chưa bao giờ làm phiền cô quá mức vì những việc riêng tư của mình.



Nhưng ông giời này thì khác.



Theo quan sát cũng như dựa vào tin tình báo của GAGA, trước mắt có lẽ Cù Khê Ngưng vẫn đang độc thân, một mình đi từ nước A sang nước D. Thứ hai, người này có vẻ luôn luôn đón nhận sự chăm sóc và phục vụ của người khác như một lẽ tự nhiên.



Thế nên, vào những lúc như thế này, anh mới đưa ra những yêu cầu như vậy với cô một cách điềm nhiên.



Vì sao lúc trước cô không giả vờ như không phát hiện ra việc anh ốm nhỉ? Chưa biết chừng anh sẽ tự sinh tự diệt...



"Tôi sẽ không đọc mấy cuốn ebook đâu." Cầm di động lật giở một lượt, cô bỏ máy sang một bên, nhìn anh: "Tôi sẽ nói về một vài tác phẩm khiến tôi ấn tượng sâu sắc".



"Dương Giáng* từng nói, trên thế giới mà người người ham mê vật chất này, sống một đời quả thực là đau khổ. Nếu bạn có ý làm một người thành thật, không tranh giành với đời, người ta sẽ lợi dụng bạn, hiếp đáp bạn. Bạn có một chút tài đức phẩm hạnh diện mạo, người ta sẽ đố kỵ và bài xích bạn. Bạn rộng lượng nhường nhịn, người ta sẽ xâm phạm bạn, tổn thương bạn. Bạn vừa phải không tranh với người lại còn phải không màng tới đời, đồng thời còn phải giữ vững thực lực để sẵn sàng chiến đấu. Nếu bạn muốn sống hòa bình với người, thì phải thân thiện với họ trước, còn phải chuẩn bị tinh thần chịu thiệt thòi bất cứ lúc nào. Câu nói này tôi đọc được khi còn học đại học, cực kỳ thích. Sau này vào Berker Palace mới nhận ra những thứ phải đối mặt còn phức tạp hơn câu nói này rất nhiều, nhưng dẫu sao tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý thế nên cũng không quá sợ hãi."



*Dương Giáng (17/7/1911) tên thật là Dương Quý Khang, là nhà dịch thuật, soạn giả hý kịch. Chồng là Tiền Chung Thư, nhà văn, nhà nghiên cứu văn học nổi tiếng.



"Rất nhiều ví dụ đỏ máu đã chứng minh, phụ nữ không quá thích hợp làm ở Berker Palace." Anh cất giọng tẻ nhạt.



"Anh đang khinh thường giới tính đấy." Cô lườm nguýt: "Một trong bảy hiện tượng mới của thế giới chính là gia tăng đột biến số lượng các ông bố ở nhà chăm sóc. Chỉ số sôi nổi của phụ nữ trong công việc càng ngày càng cao. Anh không phát hiện ra bây giờ số nhân viên nữ làm ở vị trí cao trong Berker Palace mỗi ngày một nhiều sao?".



"Cô học Đại học E?"



"Ừm, ở nước A." Cô nhún vai: "Anh từng đọc sơ yếu lý lịch của tôi mà, chắc là đều biết... Còn một đoạn ấn tượng sâu sắc nữa, thế thái nhân tình, còn phong phú dư vị hơn cả trăng thanh gió mát; có thể coi là sách để đọc, có thể coi là kịch để xem. Những miêu tả trong sách, những vai diễn trong kịch, cho dù sinh động như thật, chung quy vẫn chỉ là tác phẩm nghệ thuật; Nhân tình thế thái đều là những bộc lộ ngây thơ hồn nhiên, thường vượt ra khỏi tình và lý, kỳ lạ và mới mẻ đến mức khiến người ta sửng sốt, ngạc nhiên, tạo hiệu quả sâu sắc hơn, tạo giá trị giải trí kỳ diệu hơn".



"Tương ẩm trà, cũng của Dương Giáng." Anh đổi lại tư thế ngồi: "Sao cô không nói những đoạn bà ấy viết về Tiền Chung Thư?".



Lăng Họa nghẹn lời: "... Mấy đoạn văn thâm tình đó không thích hợp trong những khung cảnh thế này thì phải?".



Họ vốn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Hành động cô nam quả nữ ở trong một phòng khách sạn, cô đọc sách cho bệnh nhân nghe đã đủ kỳ quặc rồi... Lại còn đòi đọc sách tình cảm, thành ra thể thống gì?



Ai ngờ một giây sau, Cù Khê Ngưng bỗng rướn môi cười, bất ngờ buông một câu: "Nguyên nhân học xong nghiên cứu sinh, từ bỏ một lời mời làm việc để về nước D là vì thất tình?".



Cô ngẩng phắt lên nhìn anh, vẻ cảnh giác: "... Điều tra lý lịch hình như không có phần này phải không?".



"Đúng là không có, chỉ có điều cô gái nào cũng có những câu chuyện cũ rích lặp đi lặp lại."




Anh quay lưng về phía cô, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra: "Cô trả lời thế nào?".



"Tôi nói..." Cô bấu chặt từng ngón tay: "Tôi nói, bàn bạc về dự án hợp tác vùng nông thôn và ngoại thành".



Cô tự biết cô không nói toàn bộ sự thật với Khang đại nhân, đúng là họ có nói tới vùng đất nông thôn và ngoại thành, tuy nhiên chủ đề quan trọng nhất từ đầu tới cuối đều là công xưởng.



Nhưng trực giác mách bảo cô rằng, Cù Khê Ngưng không muốn để Khang đại nhân biết chủ đề bàn bạc của họ. Có điều vì chưa thống nhất câu trả lời từ trước nên có trời biết cô sợ hãi thế nào khi Khang đại nhân hỏi lại Cù Khê Ngưng, liệu câu trả lời của anh có giống với đáp án cô đột xuất nói ra không.



Nếu khác biệt, đó sẽ là tai họa ngập đầu.



Cù Khê Ngưng im lặng.



Gió đêm từ ngoài cửa sổ tràn vào, nhẹ nhàng lấp đầy căn phòng thinh lặng.



Rất lâu rất lâu sau, khi cả cơ thể cô bắt đầu cứng đờ thì anh quay lại, nhìn cô: "Giống nhau".



Cô sững sờ nhìn anh, nhất thời chưa tỉnh ra.



Có lẽ biểu cảm ngẩn ngơ của cô trông thật đáng thương, anh bèn đi tới trước mặt, nhìn sâu vào mắt cô, lặp lại một lần nữa: "Câu trả lời của cô và tôi giống nhau".



Cuối cùng cô cũng hiểu ra, cả người nhẹ hẳn đi như một kẻ tử tù được đại xá, suýt chút nữa thì ngã rạp xuống đất.



Tổng cộng có hơn hai mươi nội dung bàn thảo, không biết có bao nhiêu khả năng trả lời, thế mà họ lại cùng nói ra một đáp án khi chưa thống nhất bàn bạc trước với nhau.



Cô vẫn đứng sững nhìn anh như thế, bốn mắt dán chặt vào nhau, cô còn lờ mờ cảm thấy hình như anh đã cười.



Có lẽ vì bị mê hoặc bởi nụ cười xuất hiện và tan đi nhanh chóng ấy, cô hoàn toàn không có phản ứng, chỉ cảm thấy hình như gương mặt anh mỗi lúc một sát lại về phía mình.



"Còn chưa đi? Muốn được thưởng sao?"



Bờ môi anh gần như dán sát vào tai cô, cất tiếng hỏi bằng chất giọng trầm khàn quyến rũ.



~Hết chương 6~



*Lời tác giả: Đại đế lưu manh thối tha: Muốn thưởng gì nào? Dáng ngang, dáng thẳng, nằm truyền thống, hay từ phía sau =)))))))