[Dịch] Mũi Tên Đen
Chương 2 : Trong đầm lầy
Ngày đăng: 21:31 27/05/20
Đang là tháng năm, vào khoảng sáu giờ sáng, khi Dick trên đường quay về, cưỡi ngựa tới đầm lầy. Bầu trời xanh lam ửng lên tươi tắn, những làn gió vui vẻ thổi ào ào bên tai cậu. Các chiếc cánh của cối xay gió quay tròn nhanh thoăn thoắt, những bụi liễu mọc rải rác trên đầm lầy lay động trước làn gió buổi sớm và bất ngờ rực sáng lên như đồng lúa mạch. Suốt cả đêm Dick ngồi trên lưng ngựa nhưng trái tim cậu mạnh khoẻ, thân thể cường tráng trẻ trung nên cậu vẫn vui vẻ tiếp tục lên đường.
Con đường mòn nho nhỏ cứ tụt xuống thấp dần, ngày càng gần đến nơi lầy lội, và cuối cùng mọi vật thể khuất khỏi tầm mắt, ngoài cái cối xay gió đứng trên gò gần Kettley và đỉnh chóp của rừng cây Tunstall nhấp nhô ở xa xa phía trước. Xung quanh cậu là các đám bụi rậm rạp đang lay động với những thân lau sậy và liễu rủ, những đám nước đang sủi bọt trước gió, các vũng lầy phản bội màu lam xanh như ngọc bích, đang chờ đợi và vẫy gọi người khách qua đường vô ý.
Đường mòn đi vượt qua đám lầy. Đó là một con đường mòn cổ xưa, làm nên từ thời những người lính La Mã qua đây. Nhiều thế kỷ đã trôi qua từ đấy và bây giờ có nhiều đoạn đã bị nước đọng bao trùm.
Đi khỏi Kettley khoảng một dặm thì Dick rơi vào đúng chỗ đó, đường mòn ở đây mọc đầy liễu và lau sậy, chỉ cái đó cũng có thể làm những người lạc đường rơi vào tai họa. Dick hoảng sợ nhớ tới cậu bé mà cậu đã chỉ đường cho không được rõ ràng. Cậu không lo lắng gì cho mình, ngoái lại đằng sau, nơi những cánh quạt cối xay gió đang quay in đậm màu đen lên bàu trời xanh và thẳng phía trước, là đỉnh cây cao của rừng Tunstall. Dick đi thẳng một cách vững tin, mặc dù con ngựa cậu cưỡi đã ngập trong nước đọng đến đầu gối.
Một nửa quãng lầy đã ở sau lưng, và ở đằng trước Dick đã thấy con đường mòn khô ráo chạy thẳng lên cao, thì cậu bỗng nghe thấy ở bên phải mình tiếng nước bì bõm rồi thấy con ngựa xám bị lún tới bụng đang quẫy đạp một cách tuyệt vọng. Như đánh hơi thấy sự giúp đỡ đang gần lại, con ngựa bỗng bất ngờ hí vang. Đôi mắt đỏ tía máu của nó tràn ngập nỗi kinh hoàng, con vật khốn khổ vùng vẫy trong vũng bùn, giữa mảng mây đen của mọi loại côn trùng đang quây tròn phủ trên đầu nó
"Chẳng lẽ thằng bé không may chết mất rồi? - Dick nghĩ - đây là con ngựa của nó. Một con ngựa xám đẹp đẽ! Mày nhìn tao sao mà tuyệt vọng, con ngựa khốn khổ kia? Tao sẽ làm cho mày tất cả những gì có thể làm được. Tao sẽ không để cho mày phải hãi hùng khổ sở, chậm chạp chìm từng chân một như thế kia."
Dick kéo căng dây nỏ và đặt một mũi tên vào đầu nó. Sau khi thực hiện xong công việc ban ơn nghiệt ngã, Dick buồn rầu đi tiếp. Cậu chăm chú quan sát các nơi, hy vọng sẽ tìm thấy một dấu vết gì của thằng bé đã đi theo con đường này.
"Cần phải kể cho nó tỉ mỉ hơn nhiều - cậu nghĩ- Mình sợ nó chết chìm ở đầm lầy mất rồi ".
Bỗng có ai gọi giật tên cậu. Ngoái qua vai, cậu nhìn thấy khuôn mặt thằng bé đang nhìn cậu từ trong đám sậy.
- Cậu ở đây à? Dick dừng ngựa lại thốt lên - Cậu chui sâu vào trong đám sậy đến nỗi tí nữa thì tớ đi qua mà không biết. Tớ thấy con ngựa của cậu, vũng lầy lôi nó xuống đáy và tớ đã giải thoát cho nó khỏi sự hành hạ chậm chạp đó rồi. Thề có Chúa, nếu như cậu tốt bụng hơn thì tự cậu phải bắn vào nó. Nào chui ra đi. Không ai bắt nạt đằng ấy đâu.
- Cậu bé tốt bụng ạ. Tôi chẳng cõ vũ khí gì cả, với lại tôi cũng chẳng cần vũ khí vì tôi có biết đánh nhau đâu. - Thằng bé chạy trốn vừa trả lời vừa dò dẫm ra chỗ đường mòn.
- Sao cậu lại dám gọi tớ là cậu bé hả? - Dick quát lên - Tớ lớn hơn cậu chứ.
- Tha lỗi cho tôi, cậu chủ Shelton tốt bụng- thằng bé chạy trốn nói - Tôi chẳng muốn làm cậu mếch lòng chút nào đâu. Ngược lai tôi muốn yêu cầu cậu giúp đỡ vì tôi đang rơi vào hoạn nạn, tôi bị lạc đường, bị mất áo choàng và con ngựa không may của tôi. Tôi còn có cái roi và đinh thúc ngựa nhưng chẳng có gì cưỡi cả. mà điều quan trọng là - thằng bé nói thêm sau khi liếc nhìn quần áo của mình - Tôi bẩn thỉu như thế này!
- Vớ vẩn! Cần gì phải chú ý đến việc cậu vừa gột rửa xong! Máu loang do vết thương và bụi bặm đường trường chỉ càng tô điểm cho người đàn ông, cho người chiến sĩ.
- Nếu mà thế thì tốt, phải cái tôi là người đàn ông xấu xí nhất. Nhưng tôi biết làm thế nào bây giờ? Tôi xin cậu, cậu chủ Richard quý mến, cậu hãy khuyên tôi với. Nếu tôi không đến được Hollywood thì tôi đến chết mất thôi.
- Tớ đưa cho đằng ấy không chỉ là lời khuyên đâu - Dick vừa nói vừa tụt xuống ngựa - Tớ đưa cho cậu con ngựa của tớ, còn tớ sẽ chạy bên cạnh cậu. Khi nào tớ mệt, cậu sẽ chạy còn tớ lại đi ngựa. Đi như thế sẽ nhanh hơn đấy.
Cậu bé ngồi lên mình ngựa và cả hai đi tiếp qua bãi lầy. Dick chạy bên cạnh thằng bé, đặt tay lên đầu gối cậu ta.
- Tên cậu là gì? - Dick hỏi.
- Cứ gọi tôi là John Matcham - cậu bé trả lời.
- Thế đằng ấy cần gì ở Hollywood?
- Tôi muốn được thóat khỏi cái ngưới đã xúc phạm đến tôi. Tu viện truởng Hollywood là người tốt, ông ta bao giờ cũng bảo vệ cho người nào yếu ớt, không có gì tự vệ.
- Thế làm sao mà cậu rơi vào tay ngài Daniel hở Matcham?
- Ông ta dùng vũ lực bắt tôi. Ông ta bắt cóc tôi khỏi căn nhà ruột thịt, mặc cho tôi bộ quần áo này. Ông ta chở tôi đi lâu đến nỗi tim tôi tí nữa thì vỡ tung ra. Ông ta cười giễu tôi làm tôi suýt phát khóc lên. Và khi bạn bè của tôi đuổi theo, ông ta đã đặt tôi ngồi sau lưng để cho tên của họ rơi vào tôi! Một mũi tên đã làm chân tôi bị thương, bây giờ tôi đi hơi khập khễnh. Nhưng rồi sẽ có ngày ông ta phải trả các món nợ này!
- Cậu đừng nên hy vọng bắn trúng mặt trăng bằng cây nỏ - Dick nói - ông ta là một hiệp sĩ can đảm và tay ông ta bằng sắt dấy. Nếu mà ông ấy đoán ra tờ giúp cậu trốn đi, thì tớ cũng chẳng hay ho gì đâu.
- Cậu bé khốn khổ - Matcham nói - Ông ta là cha bảo hộ của cậu, tôi biết mà. Theo lời ông ta thì cả tôi cũng phải coi ông ta là cha bảo hộ. Hình như ông ta đã mua quyền tổ chức hôn nhân cho tôi, tôi không rõ về chuyện đó lắm nhưng ông ta có một nguyên nhân gì đó để áp chế tôi.
- Cậu lại gọi tớ là cậu bé rồi.
- Thế chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi cậu là cô bé à, cậu Richard tốt bụng?
- Đừng có con bé con biếc gì cả. Tớ không chịu nổi lũ con gái đâu.
- Cậu nói như một thằng nhóc ấy. Cậu mà lại không nghĩ nhiều đến bọn con gái. Phải chăng là cậu không muốn thú nhận đấy thôi.
- Quả thật chuyện đó không có đâu nhé! - Dick ta nói quả quyết - Tớ không bao giờ nhớ gì đến bọn con gái. Quỷ bắt cả lũ chúng nó đi. Tớ thích đi săn, chiến đấu, thích các bữa tiệc, tớ thích cuộc sống vui vẻ trong rừng xanh. Mà bọn con gái thì không thích hợp với những chuyện đó ... tuy nhiên cũng có một người chẳng kém gì đàn ông đâu. Nhưng bà ấy thật là bất hạnh, người ta đã thiêu như thiêu một mụ phù thuỷ, vì rằng bà ta trái với quy luật tự nhiên, đã ăn mặc theo kiểu đàn ông.
Cậu chủ Matcham thành kính làm dấu thánh và thì thầm lời cầu nguyện.
- Cậu làm gì thế, Dick hỏi.
- Tôi cầu nguyện cho linh hồn bà ấy - Matcham đáp bằng giọng run run.
- Cầu nguyện cho một mụ phù thuỷ à? - Dick thốt lên - Nhưng thôi, cậu cứ cầu nguyện cho bà ấy đi. Đó là người đàn bà tốt nhất châu Âu, mọi người gọi bà ta là Gianđa (*). Lão cung thủ già Appleyard thường kể chuyện đã chạy trốn bà ta như chạy trốn bọn ma quỷ. Đó là một cô gái can đảm, John ạ.
- Nếu mà cậu không yêu mến các cô gái, cậu Richard ạ - Matcham tiếp tục nói - thì cậu không phải là người đàn ông chân chính. Bởi vì Thượng đế đã cố ý phân chia loài người ra hai giống, và ban tình yêu xuống trần để cổ vũ người đàn ông và an ủi người phụ nữ.
- Chỉ nhảm nhí! Cậu nghĩ nhiều đến đàn bà vì rằng cậu là một thằng nhãi vẫn còn thèm bú mẹ. Theo cậu, tớ không phải là người dàn ông chân chính hả. Được thôi, cậu hãy tụt xuống ngựa đi và bằng cái gì tuỳ thích - bằng quả đấm, gươm hoặc mũi tên - tớ sẽ chứng minh bằng chính cái mặt cậu xem tớ có phải là người đàn ông chân chính hay không!
- Tôi không phải là quân nhân - Matcham nói vội vàng - Tôi hoàn toàn chẳng muốn trêu chọc anh đâu. Tôi chỉ đùa thôi mà. Còn về phụ nứ, tôi nói đến vì tôi nghe nói rằng anh sắp cưới vợ.
- Cưới vợ à? Lần đầu tiên tớ nghe thấy nói! Thế tớ sẽ lấy ai cơ?
- Lấy cô Joanna Sedley - Matcham nói và đỏ mặt lên - Đó là ý kiến vớ vẩn của Daniel. Đám cưới này mang lại cho ông ta lợi nhuận, ông ta sẽ thu được tiền của, được cả chú rể, cả cô dâu. Người ta nói với tôi rằng cô gái không may đó rất buồn khổ. Tôi cũng không rõ ... có lẽ cô ta cũng như anh, không thiết cuộc sống gia đình mà cũng có thể là cô ta không thích chú rể.
Dick nói một cách bình thản:
- Cậu chẳng chạy đâu cho thóat được đám cưới, cũng như không thể nào tránh khỏi cái chết. Con bé ấy rầu rĩ à? Cậu thấy không, bọn con gái thật là ngốc nghếch. Nó rầu rĩ trong khi chưa lần nào nó nhìn thấy tớ. Chả lẽ tớ cũng rầu rĩ à? Không đời nào nhé, nếu mà tớ buộc phải lấy vợ, tớ cũng chẳng khóc rống lên. Cậu có biết con bé ấy không? Hãy kể cho tớ nghe xem như thế nào. Nó xinh đẹp hay là xấu xí? Tốt bụng hay là độc ác hở cậu?
- Thế chả phải là đối với anh thế nào cũng được hay sao. Nếu cần cưới vợ, anh sẽ cưới vợ. Cô ấy xinh đẹp hay xấu xí thì liên quan gì đến anh? Tất cả chuyện ấy đều là vớ vẩn cả. vì anh không phải là thằng bé miệng còn hơi sữa Richard ạ. Nếu mà anh buộc phải lấy vợ, anh cũng sẽ chẳng khóc rống lên.
- Cậu khá đấy! Thế quái nào với tớ cũng được.
- Vợ anh sẽ có một người chồng thú vị đấy! - Matcham nói.
- Cô ta sẽ có một người chồng xứng đáng với cô ấy - Dick phản đối - Có những người chồng còn tốt hơn, nhưng cũng chẳng thiếu người tồi hơn đâu.
- Một cô gái bất hạnh! - Matcham thốt lên.
- Tại làm sao mà cô ta lại bất hạnh? - Dick hỏi.
- Cô ta sẽ phải lấy một anh chồng đẽo bằng gỗ lim. Ôi thật đau khổ! Một anh chồng gỗ đá!
- A, tớ rõ ràng được đẽo bằng gỗ đấy, trong khi đó cậu cưỡi ngựa của tớ, còn tớ thì phải đi bộ. Nếu là gỗ thì cũng phải là loại gỗ tốt chứ cậu.
- Anh Dick quý mến! Tha lỗi cho tôi nhá - Matcham vội nói - Tôi đùa đấy mà. Anh có trái tim tốt lành nhất nước Anh đấy. Tha lỗi cho tôi, Dick thân mến ạ!
- Ngốc ở đâu chứ! - Dick nói và thấy bối rối với nhiệt tình của cậu bạn mới quen - Đâu vào đấy cả. Sáng danh Chúa, tớ chả bực mình đâu.
Ngọn gió thổi từ phía lưng bất ngờ mang đến tiếng tù và, đó là tiếng tù và hiệu lệnh của Daniel.
- Khẽ thôi - Dick nói - có tiếng tù và.
- Ôi! - Matcham luống cuống - Họ đã nhận ra tôi trốn đi, mà tôi lại không có ngựa - mặt cậu ta bệch đi như sáp.
- Đừng sợ, cậu đi đã khá xa, đến bến đò chỉ còn một tầm tay với nữa thôi. Đấy là tớ không có ngựa chứ không phải cậu.
- Trời ơi! Họ bắt được tôi mất - cậu bé trốn chạy kêu lên - Dick ơi, anh Dick tốt bụng ơi, giúp tôi với!
- Tớ luôn luôn giúp đỡ cậu đấy chứ. Cậu rất nhát gan và tớ lấy làm thương cho cậu. Cậu hãy nghe đây nhé John Matcham: tớ, Richard Shelton, tớ hứa sẽ đưa cậu toàn vẹn tới Hollywood, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa. Thánh thần sẽ vứt bỏ tớ nếu như tớ vứt bỏ cậu. Yên tâm đi ngài NHÁT ạ. Đường ở đây đã tốt hơn, cậu thúc ngựa đi, nhanh lên! Nhanh lên! Cậu không phải lo cho tớ, tớ chạy lẹ như hươu vậy.
Con ngựa chạy nước kiệu nhưng Dick chẳng khó khăn gì chạy theo kịp bên cạnh. Họ chạy nhanh qua đầm lấy và tới căn nhà nhỏ bé của người coi đò bên bờ sông
__
Gianđa hay cô gái Or-lê-ăng (1412-1431) là một cô gái nông dân, ngườii đã trở thành lãnh tụ của quân Pháp, đã đánh cho quân Anh nhiều trận thất bại nặng nề. Danh hiệu "cô gái Or-lê-ăng" mà người ta gọi bà là do thắng lợi đã kìm giữ được quân Anh ở thành phố Or-lê-ăng. Người Anh bắt được bà, buộc tội là phù thuỷ và thiêu trên giàn lửa- ND
Con đường mòn nho nhỏ cứ tụt xuống thấp dần, ngày càng gần đến nơi lầy lội, và cuối cùng mọi vật thể khuất khỏi tầm mắt, ngoài cái cối xay gió đứng trên gò gần Kettley và đỉnh chóp của rừng cây Tunstall nhấp nhô ở xa xa phía trước. Xung quanh cậu là các đám bụi rậm rạp đang lay động với những thân lau sậy và liễu rủ, những đám nước đang sủi bọt trước gió, các vũng lầy phản bội màu lam xanh như ngọc bích, đang chờ đợi và vẫy gọi người khách qua đường vô ý.
Đường mòn đi vượt qua đám lầy. Đó là một con đường mòn cổ xưa, làm nên từ thời những người lính La Mã qua đây. Nhiều thế kỷ đã trôi qua từ đấy và bây giờ có nhiều đoạn đã bị nước đọng bao trùm.
Đi khỏi Kettley khoảng một dặm thì Dick rơi vào đúng chỗ đó, đường mòn ở đây mọc đầy liễu và lau sậy, chỉ cái đó cũng có thể làm những người lạc đường rơi vào tai họa. Dick hoảng sợ nhớ tới cậu bé mà cậu đã chỉ đường cho không được rõ ràng. Cậu không lo lắng gì cho mình, ngoái lại đằng sau, nơi những cánh quạt cối xay gió đang quay in đậm màu đen lên bàu trời xanh và thẳng phía trước, là đỉnh cây cao của rừng Tunstall. Dick đi thẳng một cách vững tin, mặc dù con ngựa cậu cưỡi đã ngập trong nước đọng đến đầu gối.
Một nửa quãng lầy đã ở sau lưng, và ở đằng trước Dick đã thấy con đường mòn khô ráo chạy thẳng lên cao, thì cậu bỗng nghe thấy ở bên phải mình tiếng nước bì bõm rồi thấy con ngựa xám bị lún tới bụng đang quẫy đạp một cách tuyệt vọng. Như đánh hơi thấy sự giúp đỡ đang gần lại, con ngựa bỗng bất ngờ hí vang. Đôi mắt đỏ tía máu của nó tràn ngập nỗi kinh hoàng, con vật khốn khổ vùng vẫy trong vũng bùn, giữa mảng mây đen của mọi loại côn trùng đang quây tròn phủ trên đầu nó
"Chẳng lẽ thằng bé không may chết mất rồi? - Dick nghĩ - đây là con ngựa của nó. Một con ngựa xám đẹp đẽ! Mày nhìn tao sao mà tuyệt vọng, con ngựa khốn khổ kia? Tao sẽ làm cho mày tất cả những gì có thể làm được. Tao sẽ không để cho mày phải hãi hùng khổ sở, chậm chạp chìm từng chân một như thế kia."
Dick kéo căng dây nỏ và đặt một mũi tên vào đầu nó. Sau khi thực hiện xong công việc ban ơn nghiệt ngã, Dick buồn rầu đi tiếp. Cậu chăm chú quan sát các nơi, hy vọng sẽ tìm thấy một dấu vết gì của thằng bé đã đi theo con đường này.
"Cần phải kể cho nó tỉ mỉ hơn nhiều - cậu nghĩ- Mình sợ nó chết chìm ở đầm lầy mất rồi ".
Bỗng có ai gọi giật tên cậu. Ngoái qua vai, cậu nhìn thấy khuôn mặt thằng bé đang nhìn cậu từ trong đám sậy.
- Cậu ở đây à? Dick dừng ngựa lại thốt lên - Cậu chui sâu vào trong đám sậy đến nỗi tí nữa thì tớ đi qua mà không biết. Tớ thấy con ngựa của cậu, vũng lầy lôi nó xuống đáy và tớ đã giải thoát cho nó khỏi sự hành hạ chậm chạp đó rồi. Thề có Chúa, nếu như cậu tốt bụng hơn thì tự cậu phải bắn vào nó. Nào chui ra đi. Không ai bắt nạt đằng ấy đâu.
- Cậu bé tốt bụng ạ. Tôi chẳng cõ vũ khí gì cả, với lại tôi cũng chẳng cần vũ khí vì tôi có biết đánh nhau đâu. - Thằng bé chạy trốn vừa trả lời vừa dò dẫm ra chỗ đường mòn.
- Sao cậu lại dám gọi tớ là cậu bé hả? - Dick quát lên - Tớ lớn hơn cậu chứ.
- Tha lỗi cho tôi, cậu chủ Shelton tốt bụng- thằng bé chạy trốn nói - Tôi chẳng muốn làm cậu mếch lòng chút nào đâu. Ngược lai tôi muốn yêu cầu cậu giúp đỡ vì tôi đang rơi vào hoạn nạn, tôi bị lạc đường, bị mất áo choàng và con ngựa không may của tôi. Tôi còn có cái roi và đinh thúc ngựa nhưng chẳng có gì cưỡi cả. mà điều quan trọng là - thằng bé nói thêm sau khi liếc nhìn quần áo của mình - Tôi bẩn thỉu như thế này!
- Vớ vẩn! Cần gì phải chú ý đến việc cậu vừa gột rửa xong! Máu loang do vết thương và bụi bặm đường trường chỉ càng tô điểm cho người đàn ông, cho người chiến sĩ.
- Nếu mà thế thì tốt, phải cái tôi là người đàn ông xấu xí nhất. Nhưng tôi biết làm thế nào bây giờ? Tôi xin cậu, cậu chủ Richard quý mến, cậu hãy khuyên tôi với. Nếu tôi không đến được Hollywood thì tôi đến chết mất thôi.
- Tớ đưa cho đằng ấy không chỉ là lời khuyên đâu - Dick vừa nói vừa tụt xuống ngựa - Tớ đưa cho cậu con ngựa của tớ, còn tớ sẽ chạy bên cạnh cậu. Khi nào tớ mệt, cậu sẽ chạy còn tớ lại đi ngựa. Đi như thế sẽ nhanh hơn đấy.
Cậu bé ngồi lên mình ngựa và cả hai đi tiếp qua bãi lầy. Dick chạy bên cạnh thằng bé, đặt tay lên đầu gối cậu ta.
- Tên cậu là gì? - Dick hỏi.
- Cứ gọi tôi là John Matcham - cậu bé trả lời.
- Thế đằng ấy cần gì ở Hollywood?
- Tôi muốn được thóat khỏi cái ngưới đã xúc phạm đến tôi. Tu viện truởng Hollywood là người tốt, ông ta bao giờ cũng bảo vệ cho người nào yếu ớt, không có gì tự vệ.
- Thế làm sao mà cậu rơi vào tay ngài Daniel hở Matcham?
- Ông ta dùng vũ lực bắt tôi. Ông ta bắt cóc tôi khỏi căn nhà ruột thịt, mặc cho tôi bộ quần áo này. Ông ta chở tôi đi lâu đến nỗi tim tôi tí nữa thì vỡ tung ra. Ông ta cười giễu tôi làm tôi suýt phát khóc lên. Và khi bạn bè của tôi đuổi theo, ông ta đã đặt tôi ngồi sau lưng để cho tên của họ rơi vào tôi! Một mũi tên đã làm chân tôi bị thương, bây giờ tôi đi hơi khập khễnh. Nhưng rồi sẽ có ngày ông ta phải trả các món nợ này!
- Cậu đừng nên hy vọng bắn trúng mặt trăng bằng cây nỏ - Dick nói - ông ta là một hiệp sĩ can đảm và tay ông ta bằng sắt dấy. Nếu mà ông ấy đoán ra tờ giúp cậu trốn đi, thì tớ cũng chẳng hay ho gì đâu.
- Cậu bé khốn khổ - Matcham nói - Ông ta là cha bảo hộ của cậu, tôi biết mà. Theo lời ông ta thì cả tôi cũng phải coi ông ta là cha bảo hộ. Hình như ông ta đã mua quyền tổ chức hôn nhân cho tôi, tôi không rõ về chuyện đó lắm nhưng ông ta có một nguyên nhân gì đó để áp chế tôi.
- Cậu lại gọi tớ là cậu bé rồi.
- Thế chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi cậu là cô bé à, cậu Richard tốt bụng?
- Đừng có con bé con biếc gì cả. Tớ không chịu nổi lũ con gái đâu.
- Cậu nói như một thằng nhóc ấy. Cậu mà lại không nghĩ nhiều đến bọn con gái. Phải chăng là cậu không muốn thú nhận đấy thôi.
- Quả thật chuyện đó không có đâu nhé! - Dick ta nói quả quyết - Tớ không bao giờ nhớ gì đến bọn con gái. Quỷ bắt cả lũ chúng nó đi. Tớ thích đi săn, chiến đấu, thích các bữa tiệc, tớ thích cuộc sống vui vẻ trong rừng xanh. Mà bọn con gái thì không thích hợp với những chuyện đó ... tuy nhiên cũng có một người chẳng kém gì đàn ông đâu. Nhưng bà ấy thật là bất hạnh, người ta đã thiêu như thiêu một mụ phù thuỷ, vì rằng bà ta trái với quy luật tự nhiên, đã ăn mặc theo kiểu đàn ông.
Cậu chủ Matcham thành kính làm dấu thánh và thì thầm lời cầu nguyện.
- Cậu làm gì thế, Dick hỏi.
- Tôi cầu nguyện cho linh hồn bà ấy - Matcham đáp bằng giọng run run.
- Cầu nguyện cho một mụ phù thuỷ à? - Dick thốt lên - Nhưng thôi, cậu cứ cầu nguyện cho bà ấy đi. Đó là người đàn bà tốt nhất châu Âu, mọi người gọi bà ta là Gianđa (*). Lão cung thủ già Appleyard thường kể chuyện đã chạy trốn bà ta như chạy trốn bọn ma quỷ. Đó là một cô gái can đảm, John ạ.
- Nếu mà cậu không yêu mến các cô gái, cậu Richard ạ - Matcham tiếp tục nói - thì cậu không phải là người đàn ông chân chính. Bởi vì Thượng đế đã cố ý phân chia loài người ra hai giống, và ban tình yêu xuống trần để cổ vũ người đàn ông và an ủi người phụ nữ.
- Chỉ nhảm nhí! Cậu nghĩ nhiều đến đàn bà vì rằng cậu là một thằng nhãi vẫn còn thèm bú mẹ. Theo cậu, tớ không phải là người dàn ông chân chính hả. Được thôi, cậu hãy tụt xuống ngựa đi và bằng cái gì tuỳ thích - bằng quả đấm, gươm hoặc mũi tên - tớ sẽ chứng minh bằng chính cái mặt cậu xem tớ có phải là người đàn ông chân chính hay không!
- Tôi không phải là quân nhân - Matcham nói vội vàng - Tôi hoàn toàn chẳng muốn trêu chọc anh đâu. Tôi chỉ đùa thôi mà. Còn về phụ nứ, tôi nói đến vì tôi nghe nói rằng anh sắp cưới vợ.
- Cưới vợ à? Lần đầu tiên tớ nghe thấy nói! Thế tớ sẽ lấy ai cơ?
- Lấy cô Joanna Sedley - Matcham nói và đỏ mặt lên - Đó là ý kiến vớ vẩn của Daniel. Đám cưới này mang lại cho ông ta lợi nhuận, ông ta sẽ thu được tiền của, được cả chú rể, cả cô dâu. Người ta nói với tôi rằng cô gái không may đó rất buồn khổ. Tôi cũng không rõ ... có lẽ cô ta cũng như anh, không thiết cuộc sống gia đình mà cũng có thể là cô ta không thích chú rể.
Dick nói một cách bình thản:
- Cậu chẳng chạy đâu cho thóat được đám cưới, cũng như không thể nào tránh khỏi cái chết. Con bé ấy rầu rĩ à? Cậu thấy không, bọn con gái thật là ngốc nghếch. Nó rầu rĩ trong khi chưa lần nào nó nhìn thấy tớ. Chả lẽ tớ cũng rầu rĩ à? Không đời nào nhé, nếu mà tớ buộc phải lấy vợ, tớ cũng chẳng khóc rống lên. Cậu có biết con bé ấy không? Hãy kể cho tớ nghe xem như thế nào. Nó xinh đẹp hay là xấu xí? Tốt bụng hay là độc ác hở cậu?
- Thế chả phải là đối với anh thế nào cũng được hay sao. Nếu cần cưới vợ, anh sẽ cưới vợ. Cô ấy xinh đẹp hay xấu xí thì liên quan gì đến anh? Tất cả chuyện ấy đều là vớ vẩn cả. vì anh không phải là thằng bé miệng còn hơi sữa Richard ạ. Nếu mà anh buộc phải lấy vợ, anh cũng sẽ chẳng khóc rống lên.
- Cậu khá đấy! Thế quái nào với tớ cũng được.
- Vợ anh sẽ có một người chồng thú vị đấy! - Matcham nói.
- Cô ta sẽ có một người chồng xứng đáng với cô ấy - Dick phản đối - Có những người chồng còn tốt hơn, nhưng cũng chẳng thiếu người tồi hơn đâu.
- Một cô gái bất hạnh! - Matcham thốt lên.
- Tại làm sao mà cô ta lại bất hạnh? - Dick hỏi.
- Cô ta sẽ phải lấy một anh chồng đẽo bằng gỗ lim. Ôi thật đau khổ! Một anh chồng gỗ đá!
- A, tớ rõ ràng được đẽo bằng gỗ đấy, trong khi đó cậu cưỡi ngựa của tớ, còn tớ thì phải đi bộ. Nếu là gỗ thì cũng phải là loại gỗ tốt chứ cậu.
- Anh Dick quý mến! Tha lỗi cho tôi nhá - Matcham vội nói - Tôi đùa đấy mà. Anh có trái tim tốt lành nhất nước Anh đấy. Tha lỗi cho tôi, Dick thân mến ạ!
- Ngốc ở đâu chứ! - Dick nói và thấy bối rối với nhiệt tình của cậu bạn mới quen - Đâu vào đấy cả. Sáng danh Chúa, tớ chả bực mình đâu.
Ngọn gió thổi từ phía lưng bất ngờ mang đến tiếng tù và, đó là tiếng tù và hiệu lệnh của Daniel.
- Khẽ thôi - Dick nói - có tiếng tù và.
- Ôi! - Matcham luống cuống - Họ đã nhận ra tôi trốn đi, mà tôi lại không có ngựa - mặt cậu ta bệch đi như sáp.
- Đừng sợ, cậu đi đã khá xa, đến bến đò chỉ còn một tầm tay với nữa thôi. Đấy là tớ không có ngựa chứ không phải cậu.
- Trời ơi! Họ bắt được tôi mất - cậu bé trốn chạy kêu lên - Dick ơi, anh Dick tốt bụng ơi, giúp tôi với!
- Tớ luôn luôn giúp đỡ cậu đấy chứ. Cậu rất nhát gan và tớ lấy làm thương cho cậu. Cậu hãy nghe đây nhé John Matcham: tớ, Richard Shelton, tớ hứa sẽ đưa cậu toàn vẹn tới Hollywood, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa. Thánh thần sẽ vứt bỏ tớ nếu như tớ vứt bỏ cậu. Yên tâm đi ngài NHÁT ạ. Đường ở đây đã tốt hơn, cậu thúc ngựa đi, nhanh lên! Nhanh lên! Cậu không phải lo cho tớ, tớ chạy lẹ như hươu vậy.
Con ngựa chạy nước kiệu nhưng Dick chẳng khó khăn gì chạy theo kịp bên cạnh. Họ chạy nhanh qua đầm lấy và tới căn nhà nhỏ bé của người coi đò bên bờ sông
__
Gianđa hay cô gái Or-lê-ăng (1412-1431) là một cô gái nông dân, ngườii đã trở thành lãnh tụ của quân Pháp, đã đánh cho quân Anh nhiều trận thất bại nặng nề. Danh hiệu "cô gái Or-lê-ăng" mà người ta gọi bà là do thắng lợi đã kìm giữ được quân Anh ở thành phố Or-lê-ăng. Người Anh bắt được bà, buộc tội là phù thuỷ và thiêu trên giàn lửa- ND