[Dịch] Mũi Tên Đen
Chương 3 : Bến đò bên đầm lầy
Ngày đăng: 21:31 27/05/20
Con sông Till rộng rãi, chậm chạp và uốn lượn chảy ra từ đầm lầy, ôm lấy các hòn cù lao thấp mọc đầy các bụi liễu, bằng vô số các chi lưu. Nước sông đục lờ nhưng vào buổi sáng rực rỡ tuyệt vời này nó tỏ ra xinh đẹp. Gió sớm và những con chuột lớn của đầm lầy ngụp lặn khắp nơi, làm gợn sóng long lanh những mảnh trời trong xanh đang cừơi cợt.
Đường mòn đi vào một vụng sông nhỏ. Ngay trên bờ sông là căn nhà con con nhưng có vẻ ấm cúng của người chở đò, làm bằng những cây róc và đất sét, trải lớp cỏ xanh xanh mọc trên mái nhà, trát bằng bùn của đầm lầy.
Dick đẩy cửa. Trong nhà người chở đò nằm trên cái áo khóac nâu đã rách đang run rẩy. Đó là một người cao gày, có vẻ vụng về, sức lực gần kiệt quệ vì đau ốm. Cơn sốt rét đầm lầy đang rung lắc anh ta.
- A, cậu chủ Shelton! Cậu định sang bờ phía kia à? - anh ta nói - Thời buổi tồi tệ, một thời kỳ tồi tệ quá. Cậu phải cẩn thận đấy. Ở đây có cả một đám cướp đang hoành hành. Tốt hơn là cậu đi qua bằng cầu đi.
- Không đâu, tôi đang vội. Tôi không có thời gian, bác Hugh-lái-đò ạ! - Dick trả lời - Tôi đang vội lắm.
- Cậu là người ương bướng - Người lái đò vừa nói vừa ngồi dậy - sẽ rất may mắn nếu như cậu về được lâu đài Moat bình yên - bác ta nhìn Matcham - còn ai thế kia? - Bác ta hỏi, nheo mắt và dừng lại trên ngưỡng cửa.
- Đó là người anh em của tôi đấy mà. Cậu chủ Matcham - Dick trả lời bác lái.
- Xin chào bác lái đò! - Matcham nói, cậu ta tụt xuống khỏi yên và cầm lấy dây cương ở gần hàm thiếc - Nào, bác cho xuống thuyền đi. Chúng tôi đang vội lắm.
Bác lái đò gầy gò tiếp tục chăm chú nhìn cậu ta - Quỷ ở đâu chứ! - Cuối cùng bác ta nói và cười hơ hớ.
Matcham đỏ khắp mặt và rùng mình, còn Dick thì nổi khùng lên tóm lấy vai người lái đò khiếm nhã
- Sao nhà ngươi dám thế, đồ súc sinh? - Cậu quát lên - Hãy làm ngay việc của ngươi và đừng có cười láo trước những người quyền quý hơn nhà ngươi.
Hugh-lái-đò cằn nhằn, tháo dây buộc thuyền và đẩy nó xuống nước. Dick dẫn con ngựa xuống thuyền, Matcham cũng lập bập xuống theo.
- Sao cậu bé người thế, cậu chủ? - Hugh nói và cười giễu - cậu có lẽ được chế tạo theo mẫu đặc biệt. Nào, cậu Shelton, tôi xin phục vụ cậu - thậm chí con mèo cũng được phép nhìn nhà Vua mà cậu lại không cho phép tôi liếc nhìn cậu chủ Matcham!
Họ đi khỏi cái vũng sông nhỏ bé và toàn bộ chiều rộng dòng sông mở ra trước mắt mọi người. Thỉnh thoảng lại có một hòn cù lao thấp chắn mất đường đi của họ. Những mũi cát uốn lượn chìa ra, những cánh liễu đung đưa, lẫn giữa các bụi lau xào xạc. Khắp ơi lặn ngụp và kêu chút chít các con chuột đầm lầy to béo. Mê cung của mặt sông hình như không có một bóng ngươi
- Công tử ạ, người ta nói rằng có ngài John-đầm-lầy ngồi trên đảo. Ông ta căm ghét tất cả những ai có liên hệ với ngài Daniel - bác lái đò vừa chèo vừa nói - có lẽ tốt hơn ta đi nhích lên phía trước, và nên ở vào quá một tầm tên bay từ đường mòn bắn ra chăng? Tôi khuyên các công tử không nên chạm trán với John-đầm-lầy làm gì.
- Hắn ta cũng ở trong đảng cướp à? - Dick hỏi
- Về chuyện đó tôi sẽ không nói - Hugh đáp - nhưng theo tôi cần bơi ngược sông lên phía trên cậu Dick ạ, không thì chẳng may một mũi tên nào lại rơi vào cậu chủ Matcham - người lái đò lại cười.
- Tuỳ bác thôi Hugh ạ - Dick nói.
- Vậy thì cậu hãy lấy cây nỏ của cậu ra. Thế! Bây giờ cậu căng dây đi. Được rồi! Đặt tên vào. Cậu hãy ngắm thẳng vào tôi và nhìn tôi sao cho thật dữ tợn vào.
- Để làm gì cơ? - Đick hỏi ngạc nhiên
- Tôi chỉ có thể chở các cậu trong tình trạng bị cưỡng bức. Nếu để ngài John-đầm-lầy đoán ra rằng tôi tự nguyện giúp các cậu thì sẽ chẳng hay ho cho tôi.
- Chẳng lẽ mấy thằng khốn kiếp ấy ghê gớm thế kia à? Chẳng lẽ nó dám ra lệnh cho cả người lái đò thuộc quyền của ngài Daniel sao?
- Cậu hãy nhớ lời tôi nói nhá - bác lái thì thào và nháy mắt - Ngài Daniel đang suy. Thời của ông ấy qua rồi. Ông ấy sẽ đổ - Bác ta lại vẩy mái chèo.
Họ bơi khá lâu theo dòng sông lên phía trên, đi quanh một trong những hòn cù lao và thận trọng chuyển xuống dưới dòng, theo một nhánh sông nhỏ dọc theo bờ đối diện.
- Tôi để các cậu ở đây, sau cây liễu kia. - Hugh nói.
- Ở đấy không có đường mòn. Chỗ ấy toàn là liễu, đầm lầy và vũng bùn thôi -Dick nói với bác lái đò.
- Cậu chủ Shelton ạ - Hugh-lái-đò nói - Tôi không thể chở cậu xa hơn được đâu. Tôi lo cho các cậu, chứ không phải lo cho tôi. Ông ta luôn luôn theo dõi bến đò của tôi với cây cung đã giương dây sẵn. Ông ta hạ tất cả những người của ngài Daniel như hạ lũ thỏ trong chuồng. Ông ta đã thề với cây thánh giá rằng không để cho một bạn bè nào của Daniel còn sống nguyên lành đi thoát qua đây. Nếu tôi không biết cậu từ ngày xửa ngày xưa, lúc cậu còn bằng này này thì tôi đã chở các cậu đi tiếp nữa rồi. Kỷ niệm về những ngày đã qua, và vì cái trò chơi các cậu đang diễn này chẳng gây nên chiến tranh và thương tích cho ai cả, nên tôi đã liều mạng thuận chở các cậu sang bờ này. Các cậu hãy vừa lòng thế thôi nhé. Tôi không thể làm gì hơn được nữa đâu. Xin thề với các cậu đấy!
Hugh-lái-đò còn đang nói, mới ngừng mái chèo thì bỗng từ trên cù lao có ai đó quát to lên ở giữa các cây liễu. Tiếng cành cây gẫy răng rắc, rõ ràng có một người mạnh mẽ nào đó đang vội vàng lách qua đám cây cối.
- Quỷ quái thật! Ông ta luôn luôn có mặt trên cù lao! - Hugh thốt lên. Bằng một mái chèo gạt mạnh, bác ta ngoặt con thuyền tới bờ.
- Lấy cây nỏ doạ tôi đi, cậu Dick ơi - Bác ta nài nỉ - Cậu hãy doạ sao cho ông ta trông thấy thật rõ. Tôi dã cố gắng cứu bộ da các cậu, giờ thì các cậu hãy cứu tôi với!
Con thuyền lao vùn vụt vào bụi liễu với tiếng cành gẫy răng rắc. Matcham mặt trắng bệch nhưng cả quyết và nhanh nhẹn, vâng theo lệnh của Dick nhảy qua cái ghế và vọt từ thuyền lên bờ. Dick cầm dưới hàm thiếc ngựa và muốn nhảy theo cậu ta, nhưng lách qua đám cành cây rậm rạp cùng với con ngựa không dễ dàng gì nên cậu trùng trình. Con ngựa dậm chân và hí lên làm chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả từ bên này sang bên nọ.
- Chỗ này không thể nào leo lên bờ được, Hugh ạ! - Dick nói, tuy nhiên cậu vẫn hết sức lôi con ngựa bướng bỉnh qua đám cành lá loà xoà phủ trên thuyền.
Trên bờ một người cao lớn với cánh cung trên tay xuất hiện. - Dick liếc bằng một khoé mắt thấy người ấy mệt nhọc kéo dây cung, mặt hắn ta đỏ bừng vì chạy nhanh.
- Ai đi kia? Hugh, ai đi đấy? - Người lạ gào lên.
- Đó là cậu chủ Shelton, John ạ - bác lái đò trả lời.
- Đứng lại, Dick Shelton! - Người trên cù lao kêu - thề có cây thánh giá, ta không làm điều gì xấu cho cậu cả! Đứng lại ... còn nhà ngươi, Hugh, ghé thuyền lại đây!
Dick chửi rầm lên thay cho câu trả lời.
- À, nếu thế, thì mi sẽ phải đi bộ - người trên cù lao quát lên và buông tên. Con ngựa bị thương nặng do mũi tên lồng lên vì đau, chiếc thuyền nghiêng hẳn đi và phút sau tất cả đã lõm bõm vẫy vùng trên mặt sông, cố chống lại dòng nước xiết.
Trước khi Dick ngoi lên được mặt nước thì đã bị cuốn ra xa hàng mét cách bờ sông, cậu chưa kịp nhìn thấy gì thì tay chợt chộp vào một vật gì cưng cứng, vật này lôi mạnh cậu về phía trước. Đó chính là cái roi ngựa do Matcham khéo léo chìa ra cho cậu, từ một bụi liễu nhô ra phía mặt sông.
- Thề có trời đất! Cậu đã cứu sống tớ đấy! - Dick thốt lên khi Matcham lôi được mình lên bờ - Tớ bơi như viên đạn đại bác ấy.
Cậu quay lại nhìn về phía hòn cù lao. Hugh-lái-đò đang bơi cạnh con thuyền của mình, đã được nửa đường giữa bờ và hòn cù lao. John-đầm-lầy đang gào thét đòi bác ta bơi nhanh hơn nữa.
- Chạy, John! - Shelton nói - Mình chạy đi, trước khi Hugh đưa cái đò của hắn dến cù lao, thì mình đã chạy được xa đến mức chúng không đuổi kịp đâu.
Và thế là Dick chạy trước băng qua các bụi liễu rậm rạp, nhảy từ mỏm này sang mỏm kia. Cậu chẳng có thời gian chọn phương hướng nữa, cứ chạy bạt mạng, cố gắng càng xa được bờ sông càng hay. Tuy vậy đất cứ dần dần cao lên, điều đó khẳng định là cậu đã chạy đúng hướng. Cuối cùng đầm lầy tụt lại đằng sau, dưới chân hai cậu đã là mặt đất khô ráo, rắn chắc và xung quanh đã có những cây du lớn mọc giữa những bụi liễu.
Matcham mệt qua, bất ngờ ngã lăn ra.
- Bỏ mặc tôi đi thôi, Dick ơi! - Cậu ta vừa thở vừa kêu- tôi không chạy được nữa đâu.
Dick quay lại, vội lao tới chỗ Matcham.
- Bỏ cậu lại à, John! Không, mình không có khả năng làm điều đê tiện đó bao giờ cả. Cậu đã chẳng bỏ mặc khi mình bị chìm dưới sông, mặc dầu cậu có thể bị bắn, nhờ thế đã cứu sống mình. Mà chính cậu cũng có thể bị chìm vì chỉ có các vị Thánh mới biết vì sao tớ không lôi cả cậu xuống nước.
- Không, Dick ạ, tôi còn cứu được cả anh nữa, tôi biết bơi mà.
- Cậu biết bơi? - Dick kêu lên, mở to đôi mắt ngạc nhiên - đó chính là tài năng duy nhất của đàn ông mà cậu không nắm được.
Trong hàng loạt các nghệ thuật mà Dick khâm phục thì tài bơi lội đứng thứ hai, sau tài nghệ giết chết địch thủ trong trận sống mái tay đôi.
- Thế đấy, chính là bài học cho tớ về việc đừng coi thường ai! Tớ hứa với cậu là bảo vệ cậu tới Hollywood mà hoá ra là chính cậu, John ạ, cậu đã bảo vệ tớ.
- Bây giờ mình với cậu là bạn bè, Dick nhỉ - Matcham nói.
- Tớ chẳng bao giờ là kẻ thù của cậu cả. Cậu là một thiếu niên can đảm, mặc dù cậu thấp bé. Tớ chưa nhìn thấy ai như cậu cả. Nào, nghỉ đủ chưa? Chúng mình đi tiếp thôi, đây không phải là chỗ để bọn mình huyên thuyên đâu.
- Chân tôi rất đau, Dick ạ.
- Tớ quên béng mất cái chân đau của cậu. Thôi đành phải đi thận trọng hơn, mặc dù tớ cần biết ngay mình đang ở chỗ nào. Chúng mình lạc mất con đường mòn ... Tuy nhiên cái đó có khi lại hay cậu ạ. Nếu chúng đang canh giữ ở bến đò thì chúng có thể cũng đang canh giữ các đường mòn. Giá bây giờ Daniel cử tới đây năm chục chiến binh thì tốt quá! Ông ta sẽ đuổi bọn này chạy tán loạn như gió cuốn lá khô. Đi thôi John. Cậu tựa vào vai tớ cơ, khổ thân cậu. Sao cậu thấp thế nhỉ, thậm chí chẳng tới vai tớ nữa! Cậu bao nhiêu tuổi, mười hai à?
- Không, tôi mười sáu - Matcham nói.
- Nghĩa là cậu chậm lớn - Dick nói - Cậu giữ lấy tay tớ. Chúng ta sẽ đi chậm thôi, cậu dừng lo. Cuộc sống của tớ đã gắn bó với cậu và tớ sẽ đáp lại chu đáo, cả điều xấu lẫn điều tốt.
Cả hai leo lên sườn dốc.
- Cuối cùng thì bọn mình cũng tới được đường - Dick nói tiếp - và giờ sẽ đi về phía trước. Sao tay cậu yếu thế? Tớ sẽ rất xấu hổ nếu như tay tớ cũng yếu như vậy. Hugh-lái-đò có lẽ đã tưởng cậu là một cô bé - Dick cười và nói thêm.
- Không thể thế được - Matcham đỏ mặt.
- Tớ sẵn sàng đánh cuộc là bác ta tưởng cậu là một cô gái đấy! - Dick vẫn cố nói - Nhưng bác ta chẳng có lỗi. Cậu giống một cô gái hơn là một người đàn ông. Mà cậu có biết không, nếu cậu là một cô gái thì cậu sẽ rất xinh đẹp, còn là cậu bé thì chẳng có gì nổi bật cả.
- Nhưng mà cậu không cho tớ là một cô bé chứ! - Matcham hỏi.
- Tất nhiên là không. Tớ chỉ nói đùa thế thôi. Dần dà thì cậu cũng sẽ là một người đàn ông thực sự, mà có lẽ còn nổi tiếng vì những chiến công của cậu. Kể mà biết được ai trong hai đứa được phong tước hiệp sĩ trước thì cũng thú. John ạ, tớ mong muốn trở thành hiệp sĩ đến chết được "Ngài Richard Shelton" tên ấy mới hay chứ. Nhưng cả ngài "John Matcham" nghe cũng hay lắm.
- Dừng lại tí đã, Dick, cho mình uống ít nước cho đã - Matcham nói và dừng lại bên một mạch nước trong, chảy từ sườn đồi xuống một hố cát không to hơn cái túi. - Ôi, Dick ơi, sao mình muốn ăn thế! Tim mình thậm chí rộn lên vì đói
- Tại sao cậu không ăn ở Kettley?
- Mình đã nguyền ăn chay vì rằng ... Người ta đẩy mình vào tội lỗi - Matcham đáp, nghẹn lời - Nhưng bây giờ thì mình sẵn sàng ăn, thậm chí cả vỏ bánh mì khô.
- Ngồi và ăn đi - Dick nói - còn tớ sẽ đi tìm đường.
Dick lấy từ trong túi đeo ở thắt lưng ra bánh mì và miếng thịt lợn sấy khô. Matcham hối hả lao vào bữa ăn, còn Dick thì khuất sau đám cây rừng. Lát sau cậu đi tới một thung lũng, dưới đó có tiếng suối chảy róc rách. Sau thung lũng nhỏ này, cây cối cao hơn, ở đó không chỉ liễu và du mà còn có cả sồi và dẻ gai. Tiếng xào xạc của lá cây đang đung đưa trước gió và tiếng các bước chân cậu vang trên lá khô.
Tuy vậy Dick vẫn thận trọng lẻn từ cây này sang cây khác, đưa cặp mắt tinh tường nhìn đi khắp nơi. Bất ngờ ngay trước mắt cậu, một con hoẵng xuất hiện như cái bóng và lại khuất vào bụi. Cậu dừng lại buồn rầu bực bội. Con hoẵng này có thể làm lộ cậu, để cho kẻ thù biết được. Thay cho việc đi tiếp, cậu tiến lại gần một cây cao gần đấy và nhanh nhẹn leo lên.
Cậu gặp may. Cây sồi mà cậu leo lên là cây cao nhất trong khu này. Dick leo lên một cành cao, nhìn ra xa và thấy tất cả miền đầm lầy bằng phẳng tới tận Kettley, nhìn thấy rõ con sông Till uốn lượn giữa các cù lao phủ đầy cây cối, và thẳng trước mặt cậu là dải trắng của con đường lớn chạy xuyên qua rừng.
Con thuyền đã được lật lên, dốc hết nước và đang bơi theo dòng sông đến căn nhà nhỏ của người chở đò. Ngoài cái đó chứng tỏ sự có mặt của con người, chỉ còn có tiếng gió thổi ào ào qua các tán lá cây rừng. Dick đã định xuống thì trong cái nhìn quanh cuối cùng, chợt phát hiện ra những chấm nhỏ đang di chuyển ở giữa đầm lầy. Rõ ràng có một toán nhỏ người đang đi nhanh theo đường mòn. Điều đó làm cậu trở nên hăm hở, vội vàng tụt xuống đất, xuyên qua rừng quay về chỗ bạn mình.
Đường mòn đi vào một vụng sông nhỏ. Ngay trên bờ sông là căn nhà con con nhưng có vẻ ấm cúng của người chở đò, làm bằng những cây róc và đất sét, trải lớp cỏ xanh xanh mọc trên mái nhà, trát bằng bùn của đầm lầy.
Dick đẩy cửa. Trong nhà người chở đò nằm trên cái áo khóac nâu đã rách đang run rẩy. Đó là một người cao gày, có vẻ vụng về, sức lực gần kiệt quệ vì đau ốm. Cơn sốt rét đầm lầy đang rung lắc anh ta.
- A, cậu chủ Shelton! Cậu định sang bờ phía kia à? - anh ta nói - Thời buổi tồi tệ, một thời kỳ tồi tệ quá. Cậu phải cẩn thận đấy. Ở đây có cả một đám cướp đang hoành hành. Tốt hơn là cậu đi qua bằng cầu đi.
- Không đâu, tôi đang vội. Tôi không có thời gian, bác Hugh-lái-đò ạ! - Dick trả lời - Tôi đang vội lắm.
- Cậu là người ương bướng - Người lái đò vừa nói vừa ngồi dậy - sẽ rất may mắn nếu như cậu về được lâu đài Moat bình yên - bác ta nhìn Matcham - còn ai thế kia? - Bác ta hỏi, nheo mắt và dừng lại trên ngưỡng cửa.
- Đó là người anh em của tôi đấy mà. Cậu chủ Matcham - Dick trả lời bác lái.
- Xin chào bác lái đò! - Matcham nói, cậu ta tụt xuống khỏi yên và cầm lấy dây cương ở gần hàm thiếc - Nào, bác cho xuống thuyền đi. Chúng tôi đang vội lắm.
Bác lái đò gầy gò tiếp tục chăm chú nhìn cậu ta - Quỷ ở đâu chứ! - Cuối cùng bác ta nói và cười hơ hớ.
Matcham đỏ khắp mặt và rùng mình, còn Dick thì nổi khùng lên tóm lấy vai người lái đò khiếm nhã
- Sao nhà ngươi dám thế, đồ súc sinh? - Cậu quát lên - Hãy làm ngay việc của ngươi và đừng có cười láo trước những người quyền quý hơn nhà ngươi.
Hugh-lái-đò cằn nhằn, tháo dây buộc thuyền và đẩy nó xuống nước. Dick dẫn con ngựa xuống thuyền, Matcham cũng lập bập xuống theo.
- Sao cậu bé người thế, cậu chủ? - Hugh nói và cười giễu - cậu có lẽ được chế tạo theo mẫu đặc biệt. Nào, cậu Shelton, tôi xin phục vụ cậu - thậm chí con mèo cũng được phép nhìn nhà Vua mà cậu lại không cho phép tôi liếc nhìn cậu chủ Matcham!
Họ đi khỏi cái vũng sông nhỏ bé và toàn bộ chiều rộng dòng sông mở ra trước mắt mọi người. Thỉnh thoảng lại có một hòn cù lao thấp chắn mất đường đi của họ. Những mũi cát uốn lượn chìa ra, những cánh liễu đung đưa, lẫn giữa các bụi lau xào xạc. Khắp ơi lặn ngụp và kêu chút chít các con chuột đầm lầy to béo. Mê cung của mặt sông hình như không có một bóng ngươi
- Công tử ạ, người ta nói rằng có ngài John-đầm-lầy ngồi trên đảo. Ông ta căm ghét tất cả những ai có liên hệ với ngài Daniel - bác lái đò vừa chèo vừa nói - có lẽ tốt hơn ta đi nhích lên phía trước, và nên ở vào quá một tầm tên bay từ đường mòn bắn ra chăng? Tôi khuyên các công tử không nên chạm trán với John-đầm-lầy làm gì.
- Hắn ta cũng ở trong đảng cướp à? - Dick hỏi
- Về chuyện đó tôi sẽ không nói - Hugh đáp - nhưng theo tôi cần bơi ngược sông lên phía trên cậu Dick ạ, không thì chẳng may một mũi tên nào lại rơi vào cậu chủ Matcham - người lái đò lại cười.
- Tuỳ bác thôi Hugh ạ - Dick nói.
- Vậy thì cậu hãy lấy cây nỏ của cậu ra. Thế! Bây giờ cậu căng dây đi. Được rồi! Đặt tên vào. Cậu hãy ngắm thẳng vào tôi và nhìn tôi sao cho thật dữ tợn vào.
- Để làm gì cơ? - Đick hỏi ngạc nhiên
- Tôi chỉ có thể chở các cậu trong tình trạng bị cưỡng bức. Nếu để ngài John-đầm-lầy đoán ra rằng tôi tự nguyện giúp các cậu thì sẽ chẳng hay ho cho tôi.
- Chẳng lẽ mấy thằng khốn kiếp ấy ghê gớm thế kia à? Chẳng lẽ nó dám ra lệnh cho cả người lái đò thuộc quyền của ngài Daniel sao?
- Cậu hãy nhớ lời tôi nói nhá - bác lái thì thào và nháy mắt - Ngài Daniel đang suy. Thời của ông ấy qua rồi. Ông ấy sẽ đổ - Bác ta lại vẩy mái chèo.
Họ bơi khá lâu theo dòng sông lên phía trên, đi quanh một trong những hòn cù lao và thận trọng chuyển xuống dưới dòng, theo một nhánh sông nhỏ dọc theo bờ đối diện.
- Tôi để các cậu ở đây, sau cây liễu kia. - Hugh nói.
- Ở đấy không có đường mòn. Chỗ ấy toàn là liễu, đầm lầy và vũng bùn thôi -Dick nói với bác lái đò.
- Cậu chủ Shelton ạ - Hugh-lái-đò nói - Tôi không thể chở cậu xa hơn được đâu. Tôi lo cho các cậu, chứ không phải lo cho tôi. Ông ta luôn luôn theo dõi bến đò của tôi với cây cung đã giương dây sẵn. Ông ta hạ tất cả những người của ngài Daniel như hạ lũ thỏ trong chuồng. Ông ta đã thề với cây thánh giá rằng không để cho một bạn bè nào của Daniel còn sống nguyên lành đi thoát qua đây. Nếu tôi không biết cậu từ ngày xửa ngày xưa, lúc cậu còn bằng này này thì tôi đã chở các cậu đi tiếp nữa rồi. Kỷ niệm về những ngày đã qua, và vì cái trò chơi các cậu đang diễn này chẳng gây nên chiến tranh và thương tích cho ai cả, nên tôi đã liều mạng thuận chở các cậu sang bờ này. Các cậu hãy vừa lòng thế thôi nhé. Tôi không thể làm gì hơn được nữa đâu. Xin thề với các cậu đấy!
Hugh-lái-đò còn đang nói, mới ngừng mái chèo thì bỗng từ trên cù lao có ai đó quát to lên ở giữa các cây liễu. Tiếng cành cây gẫy răng rắc, rõ ràng có một người mạnh mẽ nào đó đang vội vàng lách qua đám cây cối.
- Quỷ quái thật! Ông ta luôn luôn có mặt trên cù lao! - Hugh thốt lên. Bằng một mái chèo gạt mạnh, bác ta ngoặt con thuyền tới bờ.
- Lấy cây nỏ doạ tôi đi, cậu Dick ơi - Bác ta nài nỉ - Cậu hãy doạ sao cho ông ta trông thấy thật rõ. Tôi dã cố gắng cứu bộ da các cậu, giờ thì các cậu hãy cứu tôi với!
Con thuyền lao vùn vụt vào bụi liễu với tiếng cành gẫy răng rắc. Matcham mặt trắng bệch nhưng cả quyết và nhanh nhẹn, vâng theo lệnh của Dick nhảy qua cái ghế và vọt từ thuyền lên bờ. Dick cầm dưới hàm thiếc ngựa và muốn nhảy theo cậu ta, nhưng lách qua đám cành cây rậm rạp cùng với con ngựa không dễ dàng gì nên cậu trùng trình. Con ngựa dậm chân và hí lên làm chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả từ bên này sang bên nọ.
- Chỗ này không thể nào leo lên bờ được, Hugh ạ! - Dick nói, tuy nhiên cậu vẫn hết sức lôi con ngựa bướng bỉnh qua đám cành lá loà xoà phủ trên thuyền.
Trên bờ một người cao lớn với cánh cung trên tay xuất hiện. - Dick liếc bằng một khoé mắt thấy người ấy mệt nhọc kéo dây cung, mặt hắn ta đỏ bừng vì chạy nhanh.
- Ai đi kia? Hugh, ai đi đấy? - Người lạ gào lên.
- Đó là cậu chủ Shelton, John ạ - bác lái đò trả lời.
- Đứng lại, Dick Shelton! - Người trên cù lao kêu - thề có cây thánh giá, ta không làm điều gì xấu cho cậu cả! Đứng lại ... còn nhà ngươi, Hugh, ghé thuyền lại đây!
Dick chửi rầm lên thay cho câu trả lời.
- À, nếu thế, thì mi sẽ phải đi bộ - người trên cù lao quát lên và buông tên. Con ngựa bị thương nặng do mũi tên lồng lên vì đau, chiếc thuyền nghiêng hẳn đi và phút sau tất cả đã lõm bõm vẫy vùng trên mặt sông, cố chống lại dòng nước xiết.
Trước khi Dick ngoi lên được mặt nước thì đã bị cuốn ra xa hàng mét cách bờ sông, cậu chưa kịp nhìn thấy gì thì tay chợt chộp vào một vật gì cưng cứng, vật này lôi mạnh cậu về phía trước. Đó chính là cái roi ngựa do Matcham khéo léo chìa ra cho cậu, từ một bụi liễu nhô ra phía mặt sông.
- Thề có trời đất! Cậu đã cứu sống tớ đấy! - Dick thốt lên khi Matcham lôi được mình lên bờ - Tớ bơi như viên đạn đại bác ấy.
Cậu quay lại nhìn về phía hòn cù lao. Hugh-lái-đò đang bơi cạnh con thuyền của mình, đã được nửa đường giữa bờ và hòn cù lao. John-đầm-lầy đang gào thét đòi bác ta bơi nhanh hơn nữa.
- Chạy, John! - Shelton nói - Mình chạy đi, trước khi Hugh đưa cái đò của hắn dến cù lao, thì mình đã chạy được xa đến mức chúng không đuổi kịp đâu.
Và thế là Dick chạy trước băng qua các bụi liễu rậm rạp, nhảy từ mỏm này sang mỏm kia. Cậu chẳng có thời gian chọn phương hướng nữa, cứ chạy bạt mạng, cố gắng càng xa được bờ sông càng hay. Tuy vậy đất cứ dần dần cao lên, điều đó khẳng định là cậu đã chạy đúng hướng. Cuối cùng đầm lầy tụt lại đằng sau, dưới chân hai cậu đã là mặt đất khô ráo, rắn chắc và xung quanh đã có những cây du lớn mọc giữa những bụi liễu.
Matcham mệt qua, bất ngờ ngã lăn ra.
- Bỏ mặc tôi đi thôi, Dick ơi! - Cậu ta vừa thở vừa kêu- tôi không chạy được nữa đâu.
Dick quay lại, vội lao tới chỗ Matcham.
- Bỏ cậu lại à, John! Không, mình không có khả năng làm điều đê tiện đó bao giờ cả. Cậu đã chẳng bỏ mặc khi mình bị chìm dưới sông, mặc dầu cậu có thể bị bắn, nhờ thế đã cứu sống mình. Mà chính cậu cũng có thể bị chìm vì chỉ có các vị Thánh mới biết vì sao tớ không lôi cả cậu xuống nước.
- Không, Dick ạ, tôi còn cứu được cả anh nữa, tôi biết bơi mà.
- Cậu biết bơi? - Dick kêu lên, mở to đôi mắt ngạc nhiên - đó chính là tài năng duy nhất của đàn ông mà cậu không nắm được.
Trong hàng loạt các nghệ thuật mà Dick khâm phục thì tài bơi lội đứng thứ hai, sau tài nghệ giết chết địch thủ trong trận sống mái tay đôi.
- Thế đấy, chính là bài học cho tớ về việc đừng coi thường ai! Tớ hứa với cậu là bảo vệ cậu tới Hollywood mà hoá ra là chính cậu, John ạ, cậu đã bảo vệ tớ.
- Bây giờ mình với cậu là bạn bè, Dick nhỉ - Matcham nói.
- Tớ chẳng bao giờ là kẻ thù của cậu cả. Cậu là một thiếu niên can đảm, mặc dù cậu thấp bé. Tớ chưa nhìn thấy ai như cậu cả. Nào, nghỉ đủ chưa? Chúng mình đi tiếp thôi, đây không phải là chỗ để bọn mình huyên thuyên đâu.
- Chân tôi rất đau, Dick ạ.
- Tớ quên béng mất cái chân đau của cậu. Thôi đành phải đi thận trọng hơn, mặc dù tớ cần biết ngay mình đang ở chỗ nào. Chúng mình lạc mất con đường mòn ... Tuy nhiên cái đó có khi lại hay cậu ạ. Nếu chúng đang canh giữ ở bến đò thì chúng có thể cũng đang canh giữ các đường mòn. Giá bây giờ Daniel cử tới đây năm chục chiến binh thì tốt quá! Ông ta sẽ đuổi bọn này chạy tán loạn như gió cuốn lá khô. Đi thôi John. Cậu tựa vào vai tớ cơ, khổ thân cậu. Sao cậu thấp thế nhỉ, thậm chí chẳng tới vai tớ nữa! Cậu bao nhiêu tuổi, mười hai à?
- Không, tôi mười sáu - Matcham nói.
- Nghĩa là cậu chậm lớn - Dick nói - Cậu giữ lấy tay tớ. Chúng ta sẽ đi chậm thôi, cậu dừng lo. Cuộc sống của tớ đã gắn bó với cậu và tớ sẽ đáp lại chu đáo, cả điều xấu lẫn điều tốt.
Cả hai leo lên sườn dốc.
- Cuối cùng thì bọn mình cũng tới được đường - Dick nói tiếp - và giờ sẽ đi về phía trước. Sao tay cậu yếu thế? Tớ sẽ rất xấu hổ nếu như tay tớ cũng yếu như vậy. Hugh-lái-đò có lẽ đã tưởng cậu là một cô bé - Dick cười và nói thêm.
- Không thể thế được - Matcham đỏ mặt.
- Tớ sẵn sàng đánh cuộc là bác ta tưởng cậu là một cô gái đấy! - Dick vẫn cố nói - Nhưng bác ta chẳng có lỗi. Cậu giống một cô gái hơn là một người đàn ông. Mà cậu có biết không, nếu cậu là một cô gái thì cậu sẽ rất xinh đẹp, còn là cậu bé thì chẳng có gì nổi bật cả.
- Nhưng mà cậu không cho tớ là một cô bé chứ! - Matcham hỏi.
- Tất nhiên là không. Tớ chỉ nói đùa thế thôi. Dần dà thì cậu cũng sẽ là một người đàn ông thực sự, mà có lẽ còn nổi tiếng vì những chiến công của cậu. Kể mà biết được ai trong hai đứa được phong tước hiệp sĩ trước thì cũng thú. John ạ, tớ mong muốn trở thành hiệp sĩ đến chết được "Ngài Richard Shelton" tên ấy mới hay chứ. Nhưng cả ngài "John Matcham" nghe cũng hay lắm.
- Dừng lại tí đã, Dick, cho mình uống ít nước cho đã - Matcham nói và dừng lại bên một mạch nước trong, chảy từ sườn đồi xuống một hố cát không to hơn cái túi. - Ôi, Dick ơi, sao mình muốn ăn thế! Tim mình thậm chí rộn lên vì đói
- Tại sao cậu không ăn ở Kettley?
- Mình đã nguyền ăn chay vì rằng ... Người ta đẩy mình vào tội lỗi - Matcham đáp, nghẹn lời - Nhưng bây giờ thì mình sẵn sàng ăn, thậm chí cả vỏ bánh mì khô.
- Ngồi và ăn đi - Dick nói - còn tớ sẽ đi tìm đường.
Dick lấy từ trong túi đeo ở thắt lưng ra bánh mì và miếng thịt lợn sấy khô. Matcham hối hả lao vào bữa ăn, còn Dick thì khuất sau đám cây rừng. Lát sau cậu đi tới một thung lũng, dưới đó có tiếng suối chảy róc rách. Sau thung lũng nhỏ này, cây cối cao hơn, ở đó không chỉ liễu và du mà còn có cả sồi và dẻ gai. Tiếng xào xạc của lá cây đang đung đưa trước gió và tiếng các bước chân cậu vang trên lá khô.
Tuy vậy Dick vẫn thận trọng lẻn từ cây này sang cây khác, đưa cặp mắt tinh tường nhìn đi khắp nơi. Bất ngờ ngay trước mắt cậu, một con hoẵng xuất hiện như cái bóng và lại khuất vào bụi. Cậu dừng lại buồn rầu bực bội. Con hoẵng này có thể làm lộ cậu, để cho kẻ thù biết được. Thay cho việc đi tiếp, cậu tiến lại gần một cây cao gần đấy và nhanh nhẹn leo lên.
Cậu gặp may. Cây sồi mà cậu leo lên là cây cao nhất trong khu này. Dick leo lên một cành cao, nhìn ra xa và thấy tất cả miền đầm lầy bằng phẳng tới tận Kettley, nhìn thấy rõ con sông Till uốn lượn giữa các cù lao phủ đầy cây cối, và thẳng trước mặt cậu là dải trắng của con đường lớn chạy xuyên qua rừng.
Con thuyền đã được lật lên, dốc hết nước và đang bơi theo dòng sông đến căn nhà nhỏ của người chở đò. Ngoài cái đó chứng tỏ sự có mặt của con người, chỉ còn có tiếng gió thổi ào ào qua các tán lá cây rừng. Dick đã định xuống thì trong cái nhìn quanh cuối cùng, chợt phát hiện ra những chấm nhỏ đang di chuyển ở giữa đầm lầy. Rõ ràng có một toán nhỏ người đang đi nhanh theo đường mòn. Điều đó làm cậu trở nên hăm hở, vội vàng tụt xuống đất, xuyên qua rừng quay về chỗ bạn mình.