Mướn Chồng
Chương 191 :
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Một lát sau, Diễm theo Bảo và Trường về phòng bệnh của Quân. Càng đến gần, Diễm càng hồi hộp lo sợ. Diễm cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình chẳng khác gì một tên ăn trộm, ngay cả chồng chưa cưới cũng không được phép vào thăm, muốn thăm hỏi phải đóng giả là một cô y tá. Diễm buồn bã không vui nhưng chỉ cần được gần gũi Quân, được chăm sóc Quân thì những chuyện nhỏ nhặt này có đáng là gì.
Bảo nói chuyện với hai vệ sĩ vài câu, họ gật đầu. Họ mở cửa phòng cho Diễm. Diễm run giọng nói.
_Cảm ơn…!!
Nhìn Quân vẫn nằm bất động trên giường. Diễm bịt chặt miệng, lệ thi nhau rơi xuống, lòng Diễm đau nhói, trái tim tan nát. Diễm không dám gào to lên, không dám hét gọi tên Quân.
Kéo ghế Diễm ngồi xuống, cầm lấy tay Quân. Diễm thì thầm gọi.
_Anh Quân…!! Em đến rồi đây, anh có nghe em nói gì không…??
_Chúng ta từng hứa với nhau là mai sau sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, anh luôn mong em sẽ sinh cho anh thật nhiều con…!!
Cố kìm nén cơn nấc. Diễm đau khổ nói tiếp.
_Anh mau tỉnh lại đi, em và anh sắp tổ chức lễ cưới rồi. Em cần chú rể, anh không thể vô trách nhiệm bỏ mặc em như thế…!!
Diễm gục đầu xuống ngực Quân. Người Diễm không ngừng run rẩy vì khóc, vì nấc. Diễm muốn khóc cho thỏa, bao nhiều nhớ mong, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu buồn phiền, Diễm đều tuôn theo dòng nước mắt. Diễm muốn nước mắt sẽ gột rửa hết những đau khổ của mình.
Bảo và Trường đứng im bên cạnh, cả hai không ai nói gì, họ đều hiểu cảm giác của Diễm bây giờ, họ không muốn phá vỡ phút giây riêng tư của Diễm với Quân. Trường và Bảo rút lui ra khỏi phòng. Đứng ngoài hành lang, hai tay khoanh trước ngực. Bảo nói.
_Cô ấy thật tội nghiệp. Tôi chưa bao giờ nghĩ Quân bị tai nạn là do cô ấy…!!
Trường thở dài.
_Mọi tội lỗi đều là do tôi, nếu không phải do tôi quá ngu si, quá ngốc ngếch, tôi sẽ không đẩy em gái tôi vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này…!!
_Con không mù quáng, con yêu anh ấy, mặc dù anh ấy đã có vợ nhưng vẫn không thể ngăn cấm con đi thăm anh ấy…!!
_Con đúng là ngốc ngếch, thay vì đi thăm một kẻ không ra gì như nó, con đi tìm hạnh phúc cho chính mình đi thì hơn..!!
Loan kêu lên.
_Bố làm như thể tình yêu của con là bọt nước, chỉ cần để yên là nó sẽ tự tan, con không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được…!!
_Con định tranh giành tình cảm với vợ chưa cưới của nó sao…?? Bố tưởng con không ủng hộ cách làm của bố…??
_Tất nhiên cách làm của con khác bố, con và cô ấy cạnh tranh công bằng, con không hề ép anh Quân phải yêu con, con cho anh ấy có quyền lựa chọn…!!
Ông Trần chịu thua cách lí giải của con gái.
_Thôi được rồi, cứ cho là con đúng đi, trong lòng con thừa hiểu, dù nó có tỉnh lại hay không, người mà lựa chọn vẫn mãi là con bé Diễm, con chỉ là một người bạn của nó thôi. Biết là đi vào ngõ cụt, sao con vẫn còn cố…??
Loan không phải không biết nhưng nếu không làm gì, Loan còn thấy có lỗi với chính mình hơn. Cầm túi xách, chìa khóa xe máy. Loan muốn đến bệnh viện thăm Quân.
_Con lại định đi thăm nó nữa sao…??
_Vâng…!!
Không muốn tranh luận thêm với ông Trần. Loan bước ra khỏi phòng khách, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, mở khóa xe, nổ máy. Loan lái xe đi. Trên đường đi, Loan một bó hoa, mội giỏ trái cây. Loan thấy mình là một kẻ cơ hội, một kẻ không ra gì khi lợi dụng tình cảm của bà Phương để loại Diễm ra khỏi cuộc đời Quân.
Mặc dù biết mình đang làm sai nhưng Loan không dừng lại được, Loan muốn tình yêu của Quân. Loan tự nhủ là mình làm thế chỉ vì hai chữ tình yêu mà thôi, tình yêu vốn không có tội. Loan hy vọng là Diễm sẽ không trách và không oán hận Loan.