Mướn Chồng
Chương 215 :
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Tai Diễm ù đi, Diễm không còn trông thấy ai, không còn nghe được ông Tùng và Hồng nói gì nữa. Diễm ôm lấy đầu. Hồng lo sợ hỏi.
_Em không sao chứ, có cần chịu dìu em vào phòng nghỉ ngơi không….??
Diễm loạng choạng đứng dậy. Giọng Diễm yếu ớt như người vừa mới ốm dậy.
_Cháu xin lỗi, cháu muốn về phòng….!!
Nhìn khuôn mặt tái xám, cơ thể mỏng manh của Diễm. Ông Tùng thương hại nói.
_Cháu đi nghỉ đi, chú cũng về đây…!!
_Chú ở đây chơi thêm lúc nữa rồi hãy về…!!
_Cháu không cần phải áy náy, dù cháu không đi nghỉ, chú cũng phải về bây giờ. Chú đi cũng đã lâu rồi đã đến lúc chú phải về…..!!!
_Cháu hiểu, cảm ơn chú….!!
_Đứng nói thế. Chúc cháu ngày mai đi thật bình an, và nhớ là phải sống thật tốt….!!
Diễm rơi lệ.
_Vâng, cháu hứa….!!
Hồng tiễn ông Tùng ra cổng. Diễm đứng lặng nhìn theo. Bà Hoa buồn rầu nói.
_Ngày mai cháu nhất định phải đi sao…??
_Cháu xin lỗi, cháu không thể ở đây thêm nữa….!!
_Dì hiểu, Dì không trách cháu nhưng khi đi rồi cháu nhớ phải gửi thư về cho Dì….!!
_Anh nói thật chứ…??
Trường gật đầu. Diễm reo lên như một đứa trẻ.
_Hay quá, nếu thế em có thể yên tâm được rồi….!!
Bà Hoa cốc nhẹ vào đầu Diễm.
_Cháu đã mười chín tuổi rồi đấy, đã sống tự lập sao cháu vẫn còn hành động như một đứa trẻ thế…!!
Diễm ôm chặt lấy bà. Giọng Diễm đầy sung sướng.
_Chỉ cần Dì và bác có anh cháu chăm sóc là cháu yên tâm. Cháu không còn phải sợ hay lo lắng gì nữa….!!
_Dì không lo cho Dì, Dì chỉ lo cho cháu thôi. Cháu còn trẻ con, lại sống một mình, Dì sợ không có ai ở bên chăm sóc cháu, cháu sẽ không xoay sở được cuộc sống ở bên ngoài…!!
_Dì đừng lo đây đâu phải là lần đầu tiên cháu sống một mình. Dì không nhớ cháu đã đi du học bà năm sao….??
_Dì nhớ nhưng lúc đó cháu chỉ có một mình còn bây giờ…!!
Diễm vội nhìn bà Hoa đầy ẩn ý, bà Hoa hiểu Diễm không muốn bà nhắc đến chuyện Diễm đang mang thai nên vội dừng lại.
Bảo đứng im ngắm Diễm từ đầu xuống chân, Diễm càng buồn, trông Diễm càng quyến rũ, Diễm có nét mặn mà của một người phụ nữ trưởng thành pha nét trẻ con. Bảo không thể ngăn trái tim mình không đập nhanh mỗi lần nhìn thấy Diễm. Đây có thể là hình ảnh cuối cùng Bảo có thể nhìn thấy Diễm.
Sau lần chia tay này, Diễm sẽ ở bên đó rất lâu, có thể là năm năm hay mười năm nữa, Bảo mới gặp lại được Diễm. Bảo muốn cầu chúc cho Diễm được hạnh phúc, yêu là luôn mong người mình yêu được sống bình an, được làm những thứ mà người đó thích. Bảo không hề nói cho Diễm biết tình cảm của mình, cũng không tìm cách giữ Diễm ở lại. Bảo không muốn Diễm phải khó xử hay phải tránh mặt Bảo.
Nắm chặt lấy tay Kiên, Diễm cảm kích nói.
_Cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh không biết cuộc sống của em sẽ ra sao nữa. Em chúc anh mọi điều đều tốt đẹp….!!