Mướn Chồng

Chương 216 :

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Kiên cười.



_Cô nên lo cho chính cô đi, đừng để người khác phải lo lắng cho mình….!!



_Em hiểu….!!



Nắm lấy tay Bảo. Diễm mỉm cười.



_Em cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả….!!



Bảo nheo mắt trêu Diễm.



_Em bị nghiện câu nói cám ơn và xin lỗi à, sao em hay nói cám ơn và xin lỗi người khác thế…???



_Anh thích em mắng anh hay chửu anh đúng không….??



_Ai bảo em là anh thích như thế. Anh không làm gì có lỗi với em, sao anh phải nhận những hình phạt ấy…??



_Anh không thích em nói câu cám ơn anh còn gì….??



_Anh muốn em cám ơn anh bằng hành động….!!



Diễm cau mày không hiểu.



_Anh muốn em làm gì…??



Đặt hai tay trên vai Diễm. Bảo nghiêm giọng nói.



_Em phải sống thật hạnh phúc, sống thật vui vẻ.Nếu em làm được như thế, đó chính là lời cảm ơn của em dành cho anh rồi, còn nếu em không làm được, em có nói một nghìn câu cảm ơn anh cũng thành vô ích, anh không muốn nhìn thấy em khổ đau hay khóc lóc thêm nữa….!!



Diễm rơi lệ, môi nở một nụ cười. Diễm gật đầu.



_Em hứa, em sẽ sống thật hạnh phúc và thật khỏe mạnh….!!



Tiếng loa phóng thanh thông báo chuyến bay đã bắt đầu cất cánh. Nước mắt trên má Diễm không ngừng rơi xuống, lòng Diễm trùng xuống. Diễm quay lại ôm bà Hoa và ông quản gia thật chặt. Diễm không muốn rời khỏi vòng tay của họ, Trường phải kéo Diễm đi, Diễm mới chịu buông họ ra. Hồng sụt sịt bảo Diễm.



_Em sẽ gặp lại Dì và chú sớm thôi, sau khi anh Trường và chị sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, chị và anh ấy sẽ sang đây đón chú và Dì. Chị chỉ sợ em là người biệt tăm, sợ em ở lì bên Mỹ không chịu bay sang Úc thăm bọn chị….!!



_Em sẽ đi, chỉ cần mọi người bình an là em yên tâm rồi…!!



Không còn chần chừ được nữa. Vẫy tay chào mọi người, Diễm cùng Trường và Loan bước vào trong, nộp vé máy bay và hộ chiếu cho bảo vệ kiểm tra. Diễm nhanh chóng đi hẳn vào trong. Diễm không dám quay đầu nhìn lại bà Hoa, ông quản gia, Bảo và Kiên. Diễm sợ mình sẽ yếu lòng, sợ mình không thể rời khỏi nơi đây.




_Ghê chưa kìa. Cháu định vào hùa với chú Trường để phản lại cô đấy hả...??



Hồng cù ni Mary, con bé cười sặc sụa, nó kêu toáng lên.



_Cháu chừa rồi, làm ơn tha cho cháu...!!



_Cháu phải hứa là từ lần sau không được bênh chú Trường nữa...??



Nó vừa cười vừa nói.



_Vâng, cháu hứa...!!



Trường cốc nhẹ vào đầu nó.



_Có thế mà cháu đã vội đầu hàng rồi, kiểu này chết chú, ai cũng về phe của cô Hồng làm sao chú sống nổi đây...!!



Hồng thích thú. 



_Cho anh chết, ai bảo anh hay bắt nạt em làm gì....!!



Bà Vincent xen vào.



_Hồng nói đúng, con bé vì con đã phải khổ rất nhiều, bây giờ con phải nếm mùi một chút mới thấu hiểu được “trọn vẹn”...??



Trường nhăn nhó khổ sở.



_Không phải mẹ cũng bênh cô ấy chứ....??



_Con trai...!!Mẹ là phụ nữ, phụ nữ không bênh phụ nữ thì bênh ai...??



Trường vội hỏi ông Vincent.



_Còn bố bênh ai, con hay mẹ...??



_Ồ tất nhiên bố phải bênh mẹ con rồi. Mẹ con là nhất mà....!!



Diễm không ngờ gia đình Trường lại thú vị và vui vẻ như thế. Diễm, Hồng, Nicolas, Mary, ông bà Vincent cười ngất, còn Trường nhăn như khỉ, Trường luôn mồm nguyền rủa.



_