Mướn Chồng

Chương 217 :

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Ông bà Vincent có một trang trại cách thành phố Sydney không xa. Diễm chưa từng được trải qua cảm giác được sống ở trang trại nên rất háo hức muốn xem trang trại có hình thù như thế nào.



Khi xe ô tô dừng lại. Diễm choáng váng trước khung cảnh trước mắt. Nhìn những con ngựa, bò sữa, cừu đang gặm cỏ trên cánh đồng, xung quanh được rào bằng dây thép gai, Diễm không tin vào mắt mình nữa. Diễm reo lên thích thú.



_Đẹp quá...!!



Xa xa là những cánh đồng bạt ngàn, nhìn màu xanh của cây hòa lần với màu vàng của hoa. Nông trại của gia đình Trường rất rộng lớn, căn nhà giống như một tòa lâu đài cổ, nhìn những bức tường rêu phong cổ kính, Diễm cảm tưởng mình đang lọt vào một thế giới cổ xưa.



Diễm không ngờ anh trai mình lại được nuôi dưỡng và lớn lên ở một nơi tuyệt vời như thế này. Thiên nhiên tuyệt đẹp, con người nơi đây chan hòa, dễ mến. Diễm muốn biết mười bốn năm qua, Trường đã làm được gì cho họ. Diễm không muốn nghe, nếu như Trường luôn sống khép kín, luôn sống lạnh lùng. Nhưng Diễm có thể yên tâm phần nào vì cách đối xử của ông bà Vincent đối với Trường vẫn luôn thân thương, luôn trìu mến. Có lẽ đối với họ, Trường luôn kính trọng, luôn thể hiện là một đứa con ngoan.



Trường nhìn đôi mắt mở to, khuôn mặt bừng sáng vì vui vẻ và kích thích trước cảnh tượng xung quanh của Diễm. Trường hỏi.



_Thế nào, em có muốn ở lại đây không...?? Nơi đây đẹp như thế này, em mà không ở lại thì uổng lắm....!!



Diễm nuốt bọt, so với khung cảnh hoa lệ của thành phố, nơi đây đúng là một thiên đường. Diễm muốn mỗi ngày được học cữa ngựa, được sống trong cảm giác phiêu lưu, được vào rừng hái hoa.



Diễm muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức nhưng Diễm phải từ chối. Diễm còn một con đường dài cần phải đi, Diễm đã trì hoãn ước mơ của mình quá lâu rồi, Diễm không thể để cho những thứ này làm chùn bước.



Diễm khó nhọc nói.



_Em không phủ nhận nơi đây rất đẹp, rất cuốn hút, em có thể dành cả đời ở đây nhưng em không thể từ bỏ ước mơ của mình. Em hứa em sẽ thường xuyên về đây thăm anh chị, cùng anh chị trải qua những ngày nghỉ thật thú vị. Còn bây giờ chúng ta vào thôi...!!



Bà Vincent biết Diễm sẽ sang thăm gia đình nên đã sắp xếp sẵn cho Diễm một căn phòng. Bà mỉm cười hỏi.



_Mẹ hy vọng là con thích. Mẹ chỉ trang trí căn phòng theo ý mình, nếu con không hài lòng chỗ nào mẹ sẽ bảo bà giúp việc sửa lại cho con...!!



Diễm ôm lấy bà. Diễm cảm kích nói.



_Con thích lắm, cảm ơn mẹ....!!



Bà Vincent rất thích Diễm tuy chỉ là mới gặp nhưng bà nhận ra được nhiều tính tốt ở Diễm. 



Bà giúp việc giúp Diễm móc quần áo vào tủ. Diễm khéo léo nói chuyện với bà. Qua bà giúp việc, Diễm được nghe nhiều mẩu chuyện về Trường.



Đúng như Diễm dự đoán, Calorine – mẹ của hai đứa trẻ là một người Việt, chị có nước da bánh mật, còn Peter – chồng của Calorine là một người Mỹ cao to. Khi họ đi cùng nhau, Diễm cảm tưởng Peter sắp sửa đè bẹp Calorine đến nơi. Nhìn cử chỉ thương yêu, ánh mắt nồng nàn của Peter trao cho Calorine, Diễm hiểu Peter rất yêu Calorine.



Quan sát các thành viên trong gia đình bố mẹ nuôi, Diễm khâm phục họ, mặc dù họ giàu hay nghèo không quan trọng. Điều quan trọng là ông bà Vincent đã tạo nên được một gia đình hạnh phúc.



Gia đình bố mẹ nuôi rất đông người, Diễm đếm có tổng tất cả hơn mười người, họ đều có những công việc khác nhau. Trường học kinh doanh, Calorine là một bác sĩ thú y, còn Peter là một nhà phân tích thị trường chứng khoán, ông bà Vincent gắn liền với nghề nông và chăn nuôi gia súc, ngoài ra Diễm còn quen với các thành viên khác, Diễm được biết những nghề nghiệp khác nhau của họ. 



Bà Vincent chia sẻ bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình cho Diễm nghe.



_Con thấy đấy mặc dù trang trại của gia đình rất cần người trông nom nhưng không thành viên nào trong gia đình đi theo nghề của bố mẹ, mặc dù bố mẹ hơi buồn nhưng không bao giờ bố mẹ ép các thành viên trong gia đình phải nối nghiệp theo bố mẹ. Bố mẹ thống nhất với nhau là sẽ để cho chúng nó được tự do làm những gì mà chúng nó thích, mai sau trang trại này sẽ được giao cho ai, bố mẹ vẫn chưa quyết định được. Nhưng mẹ tin bố mẹ sẽ chọn được người xứng đáng....!!



Diễm lắng nghe với lòng kính trọng và tôn xùng, chưa bao giờ Diễm được sống trong một đại gia đình, chưa bao giờ Diễm được biết đến cảm giác mọi người yêu thương nhau và trân trọng lẫn nhau như thế này.



Do Hồng có thai nên ông bà Vincent hối thúc Trường và Hồng nhanh tiến tới hôn nhân. Đúng như Hồng nói, bố mẹ Hồng không phải là người dễ tính, tội nghiệp cho Trường, để lấy được Hồng cũng không phải là dễ. Diễm vừa thương hại Trường, vừa buồn cười, không ngờ Trường cũng có ngày này. Trường phải mất gần một tuần mới thuyết phục được bố mẹ Hồng gả con gái cho Trường. 


Diễm nên cầu mong cho Quân không nhớ lại được gì nếu không Diễm sẽ phải chịu rất nhiều khổ đau.



Ngày mai Quân đi nên tối nay ông Trần tổ chức tiệc đưa tiễn con gái và Quân. Quân không muốn đến dự nhưng Quân là nhân vật chính nên không thể không xuất hiện.



Trên đường đi, ông Trương không nói một lời, ông cũng không ngồi cùng bà Phương, ông luôn tim cách tránh mặt bà Phương. Bà Phương đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt của ông hơn tháng nay, không chịu đựng được hơn nữa. Bà bực tức hét nhỏ.



_Ông có gì bất mãn với tôi thì ông cứ nói thẳng ra đi, tôi chịu hết nổi thái độ lạnh nhạt thờ ơ của ông rồi…??



Ông Trương im lặng không đáp. Quân ngán ngẩm hỏi.



_Lại có chuyện gì nữa thế hả mẹ, con tưởng bố và mẹ đang trong thời kì đình chiến…??



Bà Phương càu nhàu.



_Con nhìn bố con xem, ông ta không thèm đếm xỉa gì đến mẹ. Con bảo mẹ làm sao mà chịu đựng được…!!



Quân không muốn bố mẹ mình cãi nhau nên giảng hòa cả hai bên.



_Bố mẹ đừng gây sự với nhau nữa, ngày mai mẹ đi rồi, bố mẹ có gì khúc mắc thì nên nói thẳng ra. Con tin là chuyện gì cũng có thể tháo gỡ được….!!



Ông Trương không muốn nói chuyện với bà Phương nhưng sợ Quân lo lắng, sợ Quân hiểu lầm nên ông bảo Quân.



_Bố mẹ không có gì khúc mắc cả. Bố chỉ cảm thấy mệt nên không muốn nói gì thôi…!!



Quân cười.



_Mẹ cũng nghe bố nói rồi đó, bố chỉ cảm thấy mệt nên cần nghỉ ngơi, mẹ để cho bố nghỉ ngơi đi……!!



Bà Phương hừ một tiếng.



_Ông thì lúc nào mà chả mệt. Ông mệt gì mà lâu thế, gần hai tháng vẫn chưa đủ cho ông à…??



Quân thở dài.



_Mẹ làm ơn thôi đi, bố đã không muốn tranh cãi với mẹ rồi. Chắc là bố buồn vì mẹ sắp đi nên bố mới không nói gì, mẹ phải hiểu cho bố chứ…??



Ngẫm nghĩ một lúc, Quân nói.



_Hay là mẹ ở nhà với bố đi, con và Loan đi là được rồi. Mẹ đi theo bọn con cũng có ích gì đâu, nếu có bố đi cùng thì hay nhưng bỏ bố ở nhà một mình con không yên tâm. Có mẹ chăm sóc bố như thế sẽ tốt hơn…!!



Thưc lòng bà Phương cũng không muốn rời xa ông Trương nhưng vì thái độ xa cách của ông nên bà mới dọa ông là bà sẽ đi Mỹ, thấy đã hơn tháng nay ông vẫn không chịu mở miệng nói muốn giữ bà ở lại, bà càng quyết tâm đi Mỹ cùng với Quân hơn.



Trận chiến giữa hai ông bà kéo dài dai dẳng hơn một tháng nay. Nếu như những lần trước, thế nào ông Trương cũng xuống nước năn nỉ bà Phương nghĩ lại nhưng lần này không nhất định không nhượng bộ, thậm chí ông còn là người gây sự trước. Bắt đầu từ buổi tối cãi nhau với bà Phương, ông Trương hoàn toàn lờ bà Phương đi, ông không nói đi cũng không nói lại, ông mặc bà Phương muốn làm gì thì làm, muốn ra sao cũng được. 



Lúc đầu bà Phương cảm thấy thoải mái, tự do, thích thú nhưng càng về sau bà càng nhận ra cuộc sống của bà thật tẻ nhạt và thật buồn chán, không có ông Trương, bà không là gì cả, dù có đạt được mục đích của mình cũng không thể làm cho bà vui, bà đang đi vào ngõ cụt, bà sợ hôn nhân sẽ tan vỡ, sợ hạnh phúc bà đã có bao nhiêu năm nay không còn nữa, bà sợ tất cả những thứ đó. Ngay cả Quân cũng không thể khiến cho tâm trạng của bà khá lên.



Bà hiểu ở trên đời này có những thứ không thể so sánh được với hạnh phúc mà ông Trương mang lại cho bà, bà không thể mất ông Trương dù với bất cứ lí do gì.