Mướn Chồng
Chương 27 :
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy, Diễm đã hét om sòm.
_Chồng của tôi đâu....??Tại sao tôi lại ở đây....??
_Mau trả tôi về với chồng tôi.....!!
Ông Hải kêu khổ.
_Con sao thế....?? Đây là nhà của con, con còn muốn đi đâu nữa....??
Diễm ngơ ngẩn bảo ông Hải.
_Chú làm ơn cho cháu về với chồng cháu, anh ấy đang mong cháu ở nhà, làm ơn cho cháu đi....!!
Đôi mắt ông Hải đỏ hoe, ông thở dài.
_Con gái, con hãy cố nhớ lại đi, bố là bố của con, gia đình này là gia đình con, con không thể bỏ đi.....!!
Diễm khóc nức nở.
_Chú là người tốt, sao chú cũng giống như họ, sao chú nỡ chia lìa cháu và chồng cháu, cháu xin chú hãy cho cháu đi, xin chú hãy gọi chồng cháu đến đón cháu, nếu không cháu chết mất.....!!
Diễm van xin ông tha thiết, nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, không cầm được lòng ông ôm lấy Diễm, hai giọt nước mắt lăn dài trên má, ông vỗ về.
_Con ngoan, con uống thuốc và ăn cơm đi, lúc nữa bố sẽ gọi Trường đến thăm con....!!
Diễm sung sướng hỏi.
_Thật không.....??
_Thật....!!
Diễm tưởng Diễm sắp được gặp lại Trường nên Diễm ngoan ngoãn ăn hết bát cơm, uống thuốc, Diễm ngồi chờ hai tiếng rồi mà vẫn không thấy Trường đâu. Diễm nôn nóng hỏi.
_Trường đâu hả chú...?? Sao cháu chờ anh ấy gần ba tiếng rồi mà anh ấy vẫn chưa đến....??
Diễm sợ hãi.
_Có phải anh ấy xẩy ra chuyện rồi đúng không chú....??
_Không được cháu phải đi tìm anh ấy....!!
Diễm xăm xăm đi ra cửa, ông quản gia vội cầm tay Diễm lôi lại, ông lễ phép nói.
_Mời cô chủ vào phòng khách, lúc nữa cậu Trường mới tới được, cậu ấy bận chút chuyện nên không thể đi ngay....!!
Diễm mỉm cười.
Ông Hải cầu khẩn.
_Cháu không thể đến nhà chú sống được hay sao....?? Tại sao cháu lại từ chối ý tốt của chú....??
_Chú đã làm gì khiến cháu phật lòng à....??
Trường vội phần trần.
_Không phải thế....!! Cháu mong bác hiểu, cháu là một người không thích bị người khác nhòm ngó, đặc biệt là liên quan đến công việc, cháu không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cháu và bác, cháu cũng không muốn Quân nghi ngờ mối quan hệ giữa cháu và Diễm, hai người đó sắp kết hôn, nếu vì cháu mà họ bị tan vỡ, cháu sẽ ăn năn hối hận cả đời, cháu lo sợ tất cả những chuyện đó....!!
Ông Hải gật gù.
_Bác hiểu, cháu lo sợ đến những điều đó cũng đúng nhưng bây giờ tình hình sức khỏe của cháu và của Diễm quan trọng hơn những điều nhỏ nhặt đó, cháu không nên để ý làm gì....!!
_Cháu thì lại không thấy nó nhỏ nhặt chút nào, tương lai, hạnh phúc cả đời của Diễm làm sao mà nhỏ nhặt được hả chú, còn cháu, cháu muốn tự đi trên đôi vai của mình, có thể chú không nâng đỡ cháu, không giúp cháu trong công việc, chú mời cháu đến nhà chú, chỉ đơn giản vì chú muốn trả ơn cháu nhưng người ngoài họ làm sao mà hiểu được ẩn tình bên trong, họ sẽ nghi ngờ, sẽ nói này nói nọ, cháu là người nhạy cảm nên cháu không thể....!!
_Nói tới nói lui, cháu vẫn nhất quyết không dọn đến nhà chú sống....??
_Dạ, không....!!
Ông Hải giả vờ đe dọa Trường.
_Cháu không sợ chú xa thải cháu à....??
Trường cười.
_Cháu tin là chú sẽ không làm thế, vì cháu biết chú là người phân minh rạch ròi, công việc là công việc, việc tư là việc tư, chú sẽ không vì việc này mà xa thải cháu đâu.....!!
Ông Hải thích thú.
_Xem ra cháu có vẻ hiểu chú nhỉ. Nói chú nghe, cháu còn biết gì về chú nữa.....!!
Trường thận trọng.
_Cháu chỉ đoán bừa vậy thôi, cháu không ngờ cháu lại nói trúng....!!
Ông Hải cười thật to.
_Cháu thông minh lắm.....!!
Ông Hải nhìn thật sâu vào mắt Trường, ông nói.
_Cháu là một chàng trai thông minh và khôn khéo nhất mà chú từng gặp, chú hy vọng cháu sẽ còn làm cho chú ngạc nhiên về cháu hơn nữa....!!
Không dám nhìn thẳng vào mặt ông Hải, để che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, Trường bưng một tách cà phê, nhấp một ngụm, Trường cố điều hòa hơi thở, đôi mắt của ông Hải sắc quá, ông nhìn Trường như muốn bóc trần con người thật ẩn sâu dưới lớp vỏ lạnh lùng, trẫm tĩnh mà Trường cố che dấu bấy lây nay.
Trường bây giờ mới thấy sợ, mới thấy đối thủ của mình không hề đơn giản như những gì mà Trường nghĩ, xem ra để đánh gục được ông Hải, Trường sẽ phải tốn rất nhiều công sức, nhưng một đối thủ ngang sức, ngang tài như thế này lại khiến Trường phấn khích, Trường sẽ có cơ hội được bộc hết khả năng và tài trí của mình. Trường mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng, chết chóc.