Mướn Chồng
Chương 279 :
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
Thằng bé vui mừng nói.
_Con muốn gặp ông bà nội. Gặp bác Trường và bác Hồng, con cũng muốn gặp chị Diễm Lệ. Con muốn có một gia đình hạnh phúc.
Quân hôn lên má thằng bé.
_Con sẽ có được một gia đình hạnh phúc. Đây là lời hứa danh dự của bố.
Hai bố con ngoéo tay nhau. Diễm ngồi lặng nhìn niềm vui trong mắt Quân và trong mắt thằng bé. Đã lâu rồi, Diễm không còn cảm giác hạnh phúc và ấm áp này nữa.
Đến giờ đi ngủ. Diễm cùng Quân đưa thằng bé về phòng. Thằng bé nằm ở giữa, Diễm và Quân nằm ở hai bên. Diễm kể chuyện cho nó nghe. Thằng bé chăm chú lắng nghe. Ngay cả Quân cũng bị câu truyện trẻ thơ cuốn hút. Quân thấy mình cũng là một đứa trẻ đang được Diễm ru ngủ bằng những câu truyện dành cho trẻ con.
Khi Diễm đọc xong cuốn truyện. Thằng bé đã ngủ say, tay nó nắm lấy tay Diễm và tay Quân. Quân cảm thấy một niềm hạnh phúc và ấm áp đang xen nhẹ vào lòng. Quân chưa từng nghĩ là có ngày Quân sẽ cùng Diễm nằm trên giường nghe Diễm kể truyện cho con trai trước khi ngủ. Từ bây giờ trở về sau, Quân đã có một gia đình đúng như Quân mong ước.
Diễm hôn lên trán thằng bé. Miệng thì thầm.
_Chúc con ngủ ngon, con yêu!
Quân cũng hôn lên trán thằng bé. Miệng cũng thì thầm.
_Ngủ ngon, con trai!
Quân nhẹ nhàng rời khỏi giường. Dơ tay ra. Quân giục Diễm.
_Chúng ta về phòng đi ngủ thôi.
Diễm không muốn rời xa thằng bé. Nhớ đến yêu cầu kỳ quái của Quân. Diễm ngượng ngùng ngồi dậy. Run rẩy nắm lấy tay Quân. Diễm cùng Quân rời khỏi phòng thằng bé, trước khi theo Quân về phòng, cả hai đều quay lại nhìn thằng con trai say ngủ.
Cả hai đều cảm thấy con tim của mình đang đập nhanh. Tình cảm trong họ đều hướng về nhau và về đứa con trai đang ngủ trong phòng kia.
Diễm đã hỏi xin Quân một phòng, nhưng Quân lấy lý do họ bây giờ đã là vợ chồng nên không cho phép Diễm ngủ riêng. Diễm biết Quân luôn muốn làm theo ý mình nên không dám có đòi hỏi gì nữa.
Leo lên giường. Diễm nằm tít vào trong cùng. Quân không nói gì. Tắt đèn bàn. Cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào.
Cảm giác có Diễm bên cạnh mình khiến Quân thấy khó ngủ. Diễm nhắm mắt lại, Diễm che dấu sự sợ hãi của mình bằng cách cố gắng ngủ càng nhanh càng tốt.
Nằm một lúc, Diễm dần chìm vào giấc ngủ. Trong khi Diễm đã ngủ say. Quân vẫn còn chưa ngủ được.
Quân say sưa ngắm nhìn Diễm ngủ bên cạnh mình. Đã lâu rồi, Quân không còn có cơ hội để làm điều này. Quân luôn ước trước khi đi ngủ được trông thấy Diễm. Sáng mai thức dậy, người đầu tiên mà Quân muốn trông thấy là Diễm. Nay đã toại nguyện được ước mơ của mình. Quân cảm thấy hạnh phúc và vui sướng dâng đầy.
Đã quá khuya rồi, Quân vẫn còn thức. Mắt vẫn không ngừng nhìn Diễm. Diễm khẽ cựa quậy mình rồi sau đó quay sang ôm lấy Quân. Diễm làm thế theo thói quen, không phải chủ định muốn quyến rũ Quân. Nhưng ngay lúc này Quân lại không nghĩ thế.
Diễm gác chân lên đùi Quân, tay vắt ngang qua ngực Quân, đầu dựa vào nách Quân. Quân rủa thầm.
_Cô ta định khiến mình không điều khiển được bản thân đây mà. Không biết cô ta đã ngủ say thật chưa hay là cô đang định đùa giỡn với mình.
Diễm đã ngủ say rồi. Diễm đâu biết mình đang làm gì. Quân còn thức nên không bỏ xót hành động nào của Diễm. Quân hôn Diễm, Quân không còn là chính mĩnh nữa. Quân quên luôn việc Diễm đã từng gây ra nỗi đau gì cho bản thân mình.
Trong mơ Diễm thấy ai đó đang hôn mình. Diễm thấy cơ thể nặng dần. Diễm lơ mơ mở mắt nhìn Quân. Hiểu mình đang rơi vào tình trạng nào, mặt Diễm đỏ bừng vì ngượng. Dù Diễm có phản đối. Quân cũng không thể ngừng lại được.
Sáng hôm sau, Diễm tỉnh dậy trước Quân. Cố gắng trèo qua người Quân mà không gây ra tiếng động gì. Diễm không muốn Quân tỉnh giấc, nếu Quân tỉnh, Diễm sẽ không biết dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình đi đâu.
Quân nhất định không bỏ qua cho cô ta. Quân không cho phép ai được quyền làm tổn thương Diễm. Quân có thể đối xử với Diễm thế nào là tùy ý Quân nhưng tuyệt đối Quân không cho người khác cái quyền đó.
Chưa đầy một giờ sau đó. Cảnh sát mời Jenny về đồn để hợp tác điều tra. Tất nhiên Jenny có quyền mời luật sư cho mình nhưng khả năng thắng kiện là rất nhỏ. Quân đã có đầy đủ bằng chứng trong tay. Với những bằng chứng này, Jenny không thể chối cãi được hành vị phạm tội của mình, thậm chí cô ta có mời được một luật sư giỏi đi chăng nữa cũng không thể thắng được Quân.
Với tội danh ăn cắp sản phẩm trí tuệ của người khác. Cô ta sẽ bị phạt tiền và tù tội. Nếu Diễm có thể xin Quân tha không kiện cô ta. Cô ta sẽ không phải đi tù, và không phải đóng tiền phạt, nếu không Quân sẽ khiến cô ta phải đi tù rất lâu. Ngay cả người phụ nữ tên Maraget cũng bị Quân kiện.
Diễm không biết sáng nay Quân đến tòa án. Nếu Diễm biết được, Diễm đã đi theo Quân và đã xin Quân rút lại đơn kiện rồi.
Mười một giờ trưa. Quân gọi điện cho Diễm.
_Bây giờ cô đang ở đâu?
_Em đang ở nhà trẻ Federation.
_Cô biết nhà hàng Long Beach chứ?
_Em biết.
_Nếu cô biết rồi. Cô lái xe đưa thằng bé đến đó trước. Tôi sẽ lái xe đến sau.
_Vâng, em hiểu rồi.
Quân cúp máy. Chào cô giáo của thằng bé. Diễm bế nó trên tay. Thằng bé vui mừng hỏi.
_Bố vừa gọi điện đúng không mẹ?
_Ừ, bố vừa gọi. Bố bảo hai mẹ con mình lái xe đến nhà hàng Long Beach.
Thằng bé hào hừng nói.
_Con thích ăn hải sản. Chắc là thức ăn ở nhà hàng đó ngon lắm.
Diễm phì cười.
_Nhìn điệu bộ háu ăn của con kìa. Con chê mẹ nấu ăn không ra gì sao?
Thằng bé bá cổ Diễm, hôn chụt lên má Diễm. Nó nịnh.
_Mẹ con nấu ăn là nhất. Con muốn so sánh thức ăn nhà hàng đó nấu sao với mẹ có ngon hơn không thôi.
Diễm mắng yêu.
_Mẹ biết con lẻo mép nên mẹ không đấu lại được với miệng lưỡi của con.
_Con của mẹ rất ngoan, mẹ không thấy sao?
_Mẹ biết rồi.
Diễm trọc vào nách thằng bé. Thằng bé phá ra cười thật to. Diễm cũng vui lây trước thái độ cởi mở của thằng bé. Từ khi biết Quân là cha của mình và được sống cùng một nhà với Quân. Thằng bé lúc nào cũng vui vẻ, cười đùa. Diễm không còn ước mong nào hơn thế. Chỉ cần thằng bé vui, Diễm có thể làm mọi thứ.