Mướn Chồng
Chương 280 :
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
Diễm và thằng bé vừa ngồi xuống ghế trong nhà hàng Long Beach, Quân đến. Thằng bé mỉm cười thật tươi khi thấy Quân. Quân mỉm cười đáp lại thằng bé.
Kéo ghế, Quân ngồi xuống. Thằng bé chuyển sang ngồi cạnh bên Quân. Quân nheo mắt hỏi.
_Con đã đói chưa?
_Con đối rồi. Con muốn ăn.
Quân xoa đầu thằng bé.
_Được rồi. Con thích ăn gì nào?
Thằng bé mở menu. Xem một lượt, nó đọc tên món ăn mà nó thích. Điệu bộ và cách chọn món ăn của nó không khác gì người lớn. Quân mỉm cười. Thấy Diễm vẫn ngồi im. Quân giục.
_Cô cũng gọi thức ăn cho mình đi. Cô không thấy là thằng bé còn nhanh nhẹn hơn cả cô à?
Diễm cáu.
_Tôi không phải là trẻ con. Tôi tự biết chọn món ăn cho mình.
Quân trừng mắt lên nhìn Diễm.
_Hình như cô không biết cô không được phép xưng tôi với chồng thì phải. Cô có cần tôi nhắc lại vị trí của cô cho cô nhớ không?
Diễm không đáp lời Quân. Cầm menu, Diễm nhìn từng hàng chữ nhỏ xíu. Cuối cùng Diễm chỉ chọn duy nhất hai món cho mình.
Quân cau mày.
_Hình như tật bỏ bữa và ăn ít của cô mãi vẫn không bỏ được? Mặc dù cô đã làm mẹ rồi cô vẫn không lớn được bao nhiêu.
Quân lập tứ gọi phục vụ bàn đến. Quân gọi một loạt thức ăn. Diễm mở to mắt nhìn Quân.
_Anh định nuôi heo hay sao mà anh gọi lắm thế?
_Giá mà cô có thể biến thành heo thì đỡ cho tôi quá.
Diễm mím chặt môi. Quân luôn bắt ép Diễm làm theo ý mình, chưa bao giờ Quân để cho Diễm tự quyết định lấy việc gì.
Dù không muốn, Quân cũng đã gọi rồi. Diễm chỉ còn cách cố ăn nốt đĩa mỳ Ý của mình. Thằng bé luôn tự ăn nên Diễm không cần phải bón cho nó.
Nhìn thức ăn dính trên mép thằng bé. Diễm lấy khăn giấy lau cho thằng bé. Diễm hỏi.
_Có ngon không con?
Thằng bé gật đầu.
_Chúc ngủ ngon, con yêu.
Quân cẩn thận chỉnh lại chăn cho thằng bé. Con gấu bông to màu trắng đang được thằng bé ôm trong tay khi đi ngủ trông thật ngộ nghĩnh. Quân luôn thích trẻ con, luôn mong muốn có con với Diễm. Bây giờ ước mơ của Quân đã thành hiện thực, Quân không còn mong muốn gì hơn nữa.
Ba giờ sáng, Diễm giật mình tỉnh giấc. Thấy Quân đang nằm bên cạnh. Diễm đỏ bừng mặt. Diễm không nhớ Quân về nhà khi nào. Diễm đoán Quân đã bế mình lên giường.
Tỉnh giấc vào giờ này sẽ khó ngủ lại. Diễm định bước xuống giường rồi tiếp tục làm việc. Quân hỏi.
_Cô định đi đâu?
Diễm giật thót.
_Em xin lỗi. Em không cố ý làm mất giấc ngủ của anh.
_Dù cô không muốn. Cô cũng đã làm tôi mất giấc ngủ rồi. Cô định làm gì để tôi có thể nhắm mắt ngủ lại?
_Em…em không biết.
_Tôi tưởng cô là một người thông minh?
Diễm cáu.
_Sao lúc nào anh cũng tìm cách để gây sự với em thế? Có phải anh thích cãi nhau với em hơn đúng không?
Quân kéo Diễm nằm xuống. Nắm chặt hai tay của Diễm. Quân gằn giọng.
_Cô phải hiểu vì sao tôi lại đối xử với cô như thế chứ? Nếu cô không bỏ rơi tôi, tôi đâu phải sống trong thù hận và ghen tuông như bây giờ?
Diễm lảng tránh ánh mắt của Quân.
_Anh…anh muốn em làm gì, anh mới tha thứ cho em?
_Một câu nói mới hay ho làm sao? Cô nghĩ rằng sau khi cô khiến tôi bị tổn thương. Cô có thể xoa dịu những nỗi đau mà cô gây ra cho tôi sao?
_Anh…anh muốn nói rằng, anh không thể tha thứ cho em?
Diễm khóc.
_Anh không tha thứ cho em cũng không sao? Em không muốn anh phải nhìn thấy một người vợ mà anh căm ghét. Anh cần gì phải khổ sở ép em ở bên cạnh anh khi anh không hề muốn tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Quân quát.
_Cô im đi. Cô không có tư cách nói những lời này với tôi. Cô nói rằng tôi không muốn có một gia đình hạnh phúc sao? Cô lầm rồi, tôi luôn yêu cô, luôn muốn cùng cô tạo dựng tương lai, tạo dựng hạnh phúc, cùng cô sinh ra những đứa con xinh xắn. Còn cô thì sao? Cô chọn cách chạy trốn còn hơn là đối mặt cùng với tôi.