Mướn Chồng

Chương 287 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Bà Phương ngồi bất động trên ghế, mặt bà tái mét. Bà không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này. Bà tưởng chỉ cần đuổi Diễm đi, chỉ cần sắp xếp Loan ở bên cạnh Quân. Quân sẽ lấy Loan làm vợ. Bà sẽ không còn phải chịu đựng Diễm nữa nhưng thật không ngờ, đã hơn bốn năm trôi qua. Quân và Diễm vẫn tìm thấy nhau, thậm chí họ còn có một đứa con trai. Bà ôm lấy đầu, bà không biết phải ăn nói và giải thích với bố con ông Trần thế nào. Bà sợ họ sẽ không tha thứ cho bà. Càng nghĩ bà càng sợ, càng tự trách bản thân.



Ông Trương cùng mấy ông bạn già trong câu lạc bộ cờ vua của phường đi du lịch đã một tuần nay. Bà Phương không muốn đi cùng nên ông Trương đi một mình. Bà thích ở nhà cùng Loan chuẩn bị tiệc cưới hơn. Nhưng xem ra ước mơ của bà đã tan thành mây khói rồi.



Bà Phương vừa đặt điện thoại xuống bàn, ông Trương về. Thấy vợ ngồi ngây người như người mất hồn khác hẳn khuôn mặt trước khi ông đi du lịch. Ông cau mày hỏi.



_Bà vừa gặp phải chuyện gì à?



Bà Phương giật mình ngước mắt nhìn ông Trương. Bà mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý ông Trương đã về.



_Ông đã về rồi?



Ông Trương bỏ túi du lịch xuống sàn nhà. Bà giúp việc giúp ông mang tất cả lên phòng. 



_Có chuyện gì bà nói cho tôi nghe xem nào?



Bà Phương khó nhọc mở lời.



_Thằng Quân sắp về.



_Nó về thì bà phải mừng chứ? Chẳng phải cuối cùng nó cũng nghe theo lời bà lấy con bé Loan là gì?



_Vấn đề là...là?



Ông Trương mất hết kiên nhẫn. Ông giục.



_Vấn đề là gì bà mau nói nhanh đi?



Uống một ngụm nước. Cố trấn tĩnh, bà Phương nói.



_Thằng Quân không về một mình. Nó về cùng con bé Diễm và con trai của nó.



Ông Trương lùng bùng hết lỗ tai. Ông mở to mắt nhìn bà Phương. Ông mất mấy giây mới hiểu vợ mình đang nói gì.



_Bà không đùa tôi đấy chứ? Thằng Quân đã gặp lại con bé Diễm, hai đứa có con chung sao?



Bà Phương cau có trả lời.



_Tôi lừa ông làm gì. Lúc nãy tôi vừa nói chuyện điện thoại với nó xong. Nó đe dọa tôi nếu tôi không chấp nhận con bé Diễm và thằng bé nó sẽ bỏ đi biệt.



Ông Trương không quan tâm bà Phương có chấp nhận hay không? ông chỉ cần biết ông sắp được gặp cháu trai của mình. 




_Bác..ơ dạ bố!



Ông Trương phì cười.



_Xem ra con vẫn còn chưa quen với vai trò mới này. Con, thằng bé và Quân mau về đây đi. Bố muốn đón giáng sinh và tết cùng gia đình con.



_Dạ, con sẽ cố về nhanh nhất có thể.



_Con đừng lo lắng gì cả. Bố không nghĩ gì đâu. Bố chỉ cần gia đình con sống hạnh phúc bên nhau là đủ.



_Con cảm ơn bố.



_Các con về nhanh nhé. Đừng để bố phải chờ lâu.



_Dạ!



Diễm rơi lệ. Thằng bé ngồi trong lòng Diễm. Quân cầm điện thoại trong tay Diễm. Quân nói chuyện với ông Trương.



Ông Trương bực mình bảo Quân.



_Sao con không nói sớm cho bố biết? Sao đến tận bây giờ con mới nói?



_Con định để khi nào về Việt nam con mới nói nhưng con không muốn chuyện này kéo dài thêm nữa. Con xin lỗi vì không nói cho bố biết con đã gặp lại cô ấy.



_Con nhớ lại từ khi nào?



_Cách đây năm hôm.



Ông Trương cáu.



_Con nhớ lại đã được năm hôm rồi. Con phải nói ngay cho bố biết chứ? Con định để đến ngày con và con bé Loan tổ chức tiệc cưới rồi nói luôn thể đúng không?



_Con đâu có muốn lấy Loan.



_Con nên giải quyết hết mọi chuyện đi. Đừng để kéo dài hơn nữa.



_Con hiểu. Con sẽ cố gắng thu xếp mọi chuyện theo ý con.



_Bố mong con đừng trách mẹ con, đừng trách Loan và mọi người. Tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con.