Mướn Chồng

Chương 288 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Quân tức giận nói.



_Con không phải là con rối. Con không muốn cuộc sống của con bị áp đặt và phải sống theo cách mà mẹ muốn. Con không thể chấp nhận được sự thật là con đã sống mà không biết gì hơn bốn năm qua.



_Dù con có hận, có trách, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ điều quan trọng là con nên nhanh chóng quyết định ai mới là người phụ nữ của đời con và đưa ra quyết định của mình.



Quân nhìn Diễm và thằng bé.



_Con đã chọn từ lâu rồi. Ngoài Diễm ra con không muốn lấy ai khác.



Ông Trương mỉm cười.



_Nếu con đã có câu trả lời. Con hãy làm theo trái tim và lương tâm của con. 



Quân nhẹ giọng.



_Cảm ơn bố.



Cúp máy. Quân đặt điện thoại xuống bàn. Diễm lo sợ hỏi.



_Bây giờ chúng ta phải làm gì?



_Còn làm gì được nữa. Cô và thằng bé theo tôi về Việt nam. Tôi sẽ hủy hôn với Loan.



Mặt Diễm trắng bệch. Diễm run rẩy nói.



_Chúng ta làm thế liệu quá tàn nhẫn với Loan không? Em đã chọn ra đi vì muốn anh và cô ấy được hạnh phúc. Em…em nghĩ.



Quân không muốn tranh cãi với vợ trước mặt thằng bé nên bảo nó.



_Con về phòng của con chơi đi! Bố mẹ cần nói chuyện.



Thằng bé tụt xuống đất. Mỉm cười chào cả hai nó tinh nghịch nói.




Loan quan sát Diễm từ đầu xuống chân. Loan nhận ra sau năm năm Diễm vẫn không có gì thay đổi, trông Diễm vẫn tươi trẻ, vẫn xinh đẹp và căng tràn sức sống. Điều khiến Diễm thay đổi duy nhất là càng ngày Diễm càng mặn mà và nữ tính hơn. 



Loan cũng giống như Diễm. Loan cũng không có gì thay đổi nhiều. Sau năm năm tất cả lại xảy ra giống như ban đầu. Dù Loan có cố gắng nhiều như thế nào, người mà Quân chọn vẫn mãi là Diễm. 



Loan đau xót nhận ra mình mãi chỉ là một cô gái đi qua đời Quân mà không có một chút ảnh hưởng nào. Hơn bốn năm ở bên cạnh Quân. Quân chưa một lần tỏ tình, lần duy nhất Quân chịu mở miệng nói thích Loan là khi Quân muốn cầu hôn Loan. 



Loan không muốn trách Quân, cũng không muốn hận Quân. Loan chỉ thương hại cho chính bản thân mình. Chính Loan là người đã đem hạnh phúc, tình yêu của mình ra đánh cược. Trước khi chấp nhận những rủi ro và mất mát khi cùng Quân bay sang Mỹ và chấp nhận Quân có thể nhớ lại được mọi chuyện bất cứ lúc nào. Loan đã chấp nhận mình có thể bị tổn thương, chấp nhận đau khổ và tủi hận.



Hơn bốn năm sống trong nơm nớp và lo sợ. Loan chưa có một ngày nào được vui và được hạnh phúc trọn vẹn. Mặc dù luôn cùng Quân đến công ty, bàn công việc, nói chuyện, đi ăn và dành những ngày nghỉ đi du lịch cùng nhau nhưng Quân luôn hành động rất mẫu mực. Loan cay đắng nhận ra Quân chưa bao giờ mời Loan vào phòng ngủ của Quân. Quân cũng không muốn sống chung một nhà với Loan, bằng chứng là sau một tuần cùng sống với Loan ở biệt thự, Quân đã dọn đi.



Giữa họ ngoài những cái ôm và hôn giống như hai người bạn Tây Phương dành cho nhau. Họ không còn đam mê nào khác. Loan bàng hoàng đứng không còn vững nữa. Loan không hiểu tại sao mình có thể chịu đựng mọi thứ lâu như thế, tại sao vẫn còn muốn lấy Quân mặc dù thừa hiểu dù Quân đã quên Diễm là ai, tình cảm của Quân dành cho mình vẫn không có gì thay đổi.



Quân lên tiếng phá tan im lặng giữa ba người.



_Em mới đến?



Loan đáp như một cái máy.



_Em vừa mới bay sang đây.



_Làm sao em tìm được anh?



_Em đến công ty tìm anh nhưng không thấy. Justin cho em biết anh đang ở đây.



_Cậu ta cũng cho em biết Diễm đang sống cùng anh ở đây chứ?



_Cậu ấy không nói gì cả.



Quân bình tĩnh bảo Loan.



_Nếu cậu ấy không nói gì thì bây giờ em biết rồi đấy anh đã nhớ ra được anh là ai và anh cũng đã tìm lại được vợ mình.