Mướn Chồng
Chương 3 :
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Kết thúc buổi dạy, Diễm bảo cả lớp.
_Chào các em, hẹn gặp các em vào buổi sau…!!
Bọn con trai tròn xoe mắt nhìn Diễm, họ thật không ngờ kiến thức của Diễm lại rộng như thế, nếu bọn họ biết Diễm là ai thì họ sẽ còn phải kinh ngạc nhiều hơn nữa.
Diễm đã đi học đại học năm Diễm mười lăm tuổi, có thể nói Diễm là một thần đồng, nếu Diễm không quá lười, nếu Diễm tìm được sở thích và đam mê của mình thì có lẽ Diễm còn tiến xa hơn nữa, nhưng rất tiếc Diễm cố học cho đến tận bây giờ vì làm theo lời ông Hải – bố của Diễm, không phải do Diễm tự nguyện, nên dù có giỏi mà không có lòng đam mê cũng không giúp gì cho con đường công danh của Diễm.
Cả lớp lấy sách vở, họ lục đục rời khỏi giảng đường, chỉ còn lại duy nhất một người là vẫn còn ngồi lại.
Diễm không chú ý đến anh ta, vì Diễm còn đang bận đóng nắp laptop, còn đang bận cất cuốn sổ giáo án vào cặp.
Hắn đứng dậy, hắn bước về bàn của Diễm, hắn hỏi.
_Cô là sinh viên năm thứ mấy…??
Diễm giật mình gẩng đầu lên nhìn hắn. Diễm nhíu mày hỏi.
_Tôi không hiểu ý của em…!!
_Đừng có xưng cô với tôi, tôi nhiều tuổi hơn cô….!!
Diễm bực mình đáp.
_Tôi nhiều tuổi hơn hay ít tuổi hơn anh thì cũng chẳng có gì là quan trọng, có thể đi ra đường tôi phải gọi anh là anh nhưng ở đây là trường học, tôi là giáo viên của anh nên anh phải tôn trọng tôi…!!
Hắn khinh khỉnh.
_Cô nghĩ một con bé vừa mới học xong cấp ba như cô là có thể dạy được người khác à…??
Diễm tức giận.
_Này anh kia…!! Tôi không hiểu vì sao anh lại nói thế nhưng thái độ vô lễ của anh là không thể chấp nhận nổi….!!
Hắn đứng sát vào người Diễm.
_Tôi không chấp nhận được ở chỗ nào….??
Diễm sợ hãi, mặt tên này lạnh như băng, thái độ lại thù nghịch, Diễm không hiểu chỉ vừa mới gặp mặt, Diễm có làm gì hắn đâu mà hắn lại tìm cách gây sự với Diễm.
Diễm lùi lại, Diễm quát.
_Anh định làm gì thế hả…??
_Tôi chẳng làm gì cả….!!
_Bố không hiểu gì về con cả, con ghét kinh doanh, ghét phải theo công việc của gia đình, con muốn trở thành một nhà văn, một nhà văn bố có hiểu không…??
Ông Hải hét.
_Quên cái ước mơ và mộng tưởng vớ vẩn đó của con đi. Không văn chương, không thơ phú gì hết, tại sao con lại thích mấy tên điên khùng đó, bố thấy mấy tên nhà văn, mấy tên nhà báo, tên nào cũng bị điên hết cả, họ không hiểu đời sống thật là gì, cuộc sống thật là gì, sống mà lúc nào tâm hồn cũng trên mây thì có gì là hay đâu….!!
_Con nên suy nghĩ kĩ lại đi, đừng vì những tư tưởng, những suy nghĩ bồng bột nhất thời làm cho con bị mờ lối, làm cho trí óc con không được tỉnh táo. Hãy nghe lời bố, hãy gạt bỏ những thứ đó ra khỏi đầu đi con, hãy đi theo nghiệp kinh doanh của gia đình, con là một con bé tài năng, một nhân tài hiếm có nhờ con gia đình của chúng ta sẽ giàu có, sẽ nổi tiếng, nhờ con xã hội sẽ có nhiều người được ấm no….!!
Diễm ngồi im, Diễm không nói gì, không phản bác lại lời nói của ông Hải. Ông Hải nói tiếp.
_Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ theo ta đến công ty làm việc, vị trí giám đốc của công ty vẫn còn bỏ trống, bố muốn con thay vào vị trí đó…!!
Diễm lắc đầu.
_Con không thể, con không muốn, con về nước lần này vì con muốn được nghỉ ngơi sau ba năm đi sang bên đó du học, con không muốn dính líu đến công việc trong thời gian con nghỉ ngơi….!!
Ông Hải mai mỉa.
_Con nói hay lắm nhưng con nên nhớ, bố sẽ không để yên cho con đâu. Bố chỉ một mình con, nếu con không muốn nối nghiệp gia đình cũng không sao, nếu con không muốn, bố sẽ kiếm một chàng rể, người đó sẽ thay thế con quản lí công việc kinh doanh của gia đình ta. Con nghĩ thế nào….??
Mặt Diễm tái nhợt, Diễm đứng bật dậy, quá kinh ngạc và sợ hãi, Diễm hét.
_Bố bảo sao…?? Làm sao con có thể lấy chồng ở tuổi mười tám được, con không muốn….!!
Ông Hải thở dài.
_Bố biết là bố hơi tàn nhẫn khi ép con lấy chồng ở tuổi này nhưng mà tình hình sức khỏe của bố không được tốt, bố sợ là bố sẽ ra đi bất cứ lúc nào, nên bố muốn trước khi bố nhắm mắt, bố có thể trông thấy con yên bề gia thất, nhìn thấy con có thể quản lí được sản nghiệp của gia đình….!!
Diễm đau đớn hỏi.
_Bố…bố bị làm sao…??
_Bố bị bệnh tim cách đây đã hai năm rồi….!!
Diễm gào lên.
_Sao bố không nói gì con cho biết…?? Sao bố lại cố tình dấu giếm con….!!
Ông Hải nắm lấy tay con gái, ông nói.
_Bố không nói cho con biết vì bố không muốn con lo lắng, con sầu khổ, bố muốn con yên tâm học hành. Nay con đã về đây rồi, bố có thể nói cho biết, có thể yên tâm giao lại công ty cho con….!!
_Nhưng mà con là một con bé mới có mười tám tuổi, mặc dù kiến thức con có nhưng kinh nghiệm thương trường con hoàn toàn mù tịt, con sợ con sẽ đẩy công ty đến cảnh phải phá sản, đẩy gia đình ta vào cảnh túng quẩn, tù đày vì thiếu nợ…!!