Mướn Chồng

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Ông Hải trấn an Diễm.



_Con đừng lo lắng quá, điều này bố đã tính trước cả rồi. Đầu tiên bố muốn con đến công ty thực tập cho quen dần với công việc, sau đó bố sẽ tìm chồng cho con….!!



Diễm hét to.



_Con không lấy chồng đâu, việc đi làm ở công ty con có thể thương lượng, còn chuyện lấy chồng, con nhất định không nghe theo sự sắp xếp của bố, nhất định là không…??



Ông Hải ôm lấy ngực, mặt ông tái lại, mồ hôi rịn đầy trán. Diễm bật khóc, vội ôm lấy bố, Diễm run sợ hỏi.



_Bố…!! bố không sao chứ….?? Con xin lỗi….!!



Ông Hải thều thào.



_Mau lấy lọ thuốc trong túi áo cho bố….!!



_Vâng….!!



Diễm vội lục túi áo ông Hải, Diễm lôi ra một lọ thuốc màu trắng, mở nắp, Diễm dốc thuốc vào tay. Diễm đau xót hỏi.



_Mấy viên hả bố….!!



_Năm viên….!!



Diễm đưa thuốc, đưa nước cho ông Hải, ông vội uống. Chờ ông uống xong, Diễm đỡ ông ngồi dậy, Diễm khóc nấc lên, ôm chặt lấy ông, Diễm run rẩy nói.



_Xin..xin bố đừng bỏ con, con sẽ cố làm theo những gì mà bố nói. Con xin bố….!!



_Con gái ngoan, bố thực lòng không muốn ép con nhưng quả thật bố không thể sống lâu hơn được nữa, căn bệnh này có thể khiến bố ra đi bất cứ lúc nào, bố không hề tiếc của cải, không hề tiếc bất cứ thứ gì, bố chỉ lo cho con thôi. …!!



_Nếu con lo cho bố, yêu bố, con có thể làm theo lời của bố được không…??



Diễm đau đớn gục mặt khóc nức nở. Diễm gật đầu nói.



_Con sẽ cố….!!



_Cảm ơn con…..!!



Quá đau buồn, quá chán nản, Diễm đi lang thang ngoài đường, thành phố đã lên đèn từ lâu, cả ngày hôm nay Diễm đã không có gì vào bụng, vì dù có đói Diễm cũng không thể nuốt nổi được thứ gì, tức giận, buồn đau đã làm tâm trí Diễm căng thẳng, làm con tim Diễm nhức nhối.




_Chị làm ơn tính tiền cho em....!!



_Của em hết một trăm hai mươi lăm ngàn....!!



Diễm sờ vào túi quần, mặt Diễm tái lại, mồ hồi đang rịn ra đầy trán, trước lúc đi, Diễm đã bỏ tất cả điện thoại, ví tiền ở nhà rồi, Diễm kêu khổ.



_Thế này làm sao mình trả được tiền thức ăn cho người ta....!!



Diễm run rẩy nói.



_Em....em xin lỗi nhưng...nhưng em đã bỏ quên ví tiền ở nhà rồi....!!



Nhìn thái độ khổ sở và nói như gà mắc tóc của Diễm, chị nhân viên vừa bực mình, vừa buồn cười. Chị nhíu mày hỏi.



_Bây giờ em định tính thế nào...??



_Em...em có thể mượn điện thoại của chị gọi nhờ được không...??



_Em định gọi cho ai...??



_Bạn em. Em muốn nhờ nó mang tiền đến đây trả chị...!!



Chị kia cáu giận bảo Diễm.



_Sắp đóng cửa đến nơi rồi, nhà em ở đâu, nếu ở xa quá làm sao bọn chị chờ em được....!!



Diễm khổ sở không biết làm như thế nào,một giọng nói vang lên bên cạnh Diễm.



_Để tôi trả cho....!!



Hắn đặt tiền lên bàn, hắn hỏi chị nhân viên.



_Đã đủ chưa...??



Chị nhân viên gật đầu.



_Đủ rồi. Cảm ơn quý khách. Hẹn gặp lại quý khách lần sau....!!