Mướn Chồng
Chương 302 :
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
Buổi tối Quân không về nhà như đã hẹn. Quân gọi điện nhắn là tối nay bận việc nên dặn mọi người cứ ăn cơm trước và không cần phải chờ.
Diễm phụ bà Liên nấu cơm tối cho cả nhà. Ăn xong, Diễm tắm rửa cho thằng bé.
Thằng bé bám lấy ông Trương và bà Phương. Tối nay nó nhất định đòi ngủ với ông bà nội. Diễm bảo thằng bé.
_Con về phòng của con ngủ đi. Con không nên làm phiền ông bà.
Ông Trương cười.
_Con đừng lo. Bố muốn ngủ với thằng bé. Ông cháu mình có nhiều chuyện cần nói đúng không?
Thằng bé mỉm cười đáp lại.
_Cháu nói đùa thôi. Cháu sẽ về phòng của cháu. Bố Quân nói nếu cháu muốn trở thành một người đàn ông khỏe mạnh và thông minh như bố, cháu phải ăn uống đầy đủ các chất dinh dưỡng và đi ngủ đúng giờ.
Ông Trương bật cười. Bà Phương bịt miệng. Từ khi có thằng bé, mọi người trong gia đình ai cũng được vui vẻ. Thằng bé rất biết cách nói chuyện và biết làm hài lòng người khác.
Ông Trường xoa đầu thằng bé.
_Cháu nói đúng. Ông cháu mình sẽ nói chuyện vào ngày mai.
Thằng bé rủ.
_Ngày mai ông cho cháu đi tập thể dục với ông nhé?
_Được rồi. Sáng mai ông cháu mình sẽ cùng đi.
Thằng bé sung sướng reo lên.
_Vui quá. Cháu sẽ thức dậy thật sớm.
Ông Trương hỏi Diễm.
_Bố nghe nói con vừa mới phát hành xong cuốn sách “If we’ve ever met”?
Diễm lễ phép trả lời.
_Vâng. Con vừa mới hoàn thành xong tập cuối vào tuần trước.
_Bố đọc báo mạng thấy người ta nói cuốn sách của con rất thành công.
Diễm khiêm tốn đáp.
_Con thấy con còn phải học hỏi nhiều.
Ông Trương cười.
_Diễm! là cô sao? Tôi tưởng là sau khi cô bỏ rơi anh Quân. Cô đã chết ở đâu đó rồi?
Diễm cười nhạt đáp.
_Cảm ơn lời chúc phúc của cô. Nhờ cô mà tôi vẫn sống khỏe mạnh đến bây giờ.
_Cô thật trơ tráo. Cô đã phản bội anh ấy. Cô có tư cách gì mà đòi làm vợ của anh ấy.
_Có tư cách gì hay không cũng không có liên quan gì đến cô. Chuyện này là của tôi và anh Quân. Người ngoài như cô không nên xen vào.
Quân dựa hẳn vào người cô ta. Diễm mím chặt môi, cố gắng không bật khóc. Diễm đỡ lấy Quân. Cô ta cáu.
_Tốt nhất là cô nên tránh ra.
Diễm kiên nhẫn hỏi.
_Tại sao? cô nên nhớ đây là nhà tôi. Cô chỉ là khách. Nếu cô bất lịch sự tôi có thể đuổi cô đi, hay gọi cảnh sát bắt cô vì tội dám đến nhà người khác quậy phá. Mong cô biết điều mà đi cho.
Cô ta rít giọng.
_Cô đừng lên giọng. Chuyện giữa tôi và cô vẫn chưa xong đâu.
Diễm nhếch mép.
_Tôi và cô không có chuyện gì để nói với nhau. Tôi cũng không gây thù chuốc oán gì với cô. Sao cô muốn tìm tôi kiếm chuyện. nếu cô rảnh rỗi như thế, cô hãy đi tìm người nào rảnh rỗi như cô rồi kiếm chuyện với họ. Còn tôi không có hứng.
Bà Liên nghe tiếng động. Bà vội vàng đi ra cổng. Bà loáng thoáng nghe cuộc đối đáp giữa Diễm và cô gái lạ. Bà tức thay cho Diễm.
_Mời cô đi cho. Chúng tôi còn phải đóng cổng đi ngủ.
Mỹ Dung căm tức bỏ đi. Diễm thở dài. Xem ra cuộc sống ở đây cũng không dễ chịu gì. Diễm sắp phải đối diện với một người phụ nữ đanh đá và đầy thủ đoạn. So với cô ta, Loan là người phụ nữ hiểu chuyện và đầy tự trọng, ít ra Loan còn hiểu và biết rút lui khi biết mình không còn hy vọng vào tình cảm của Quân nữa. Nhưng Mỹ Dung thì hoàn toàn ngược lại, cô ta sẽ không dừng tay lại khi cô ta đạt được mục đích của mình. Diễm chán ngán nghĩ. Có lẽ Quân không phải là người đàn ông sinh ra để dành cho mình. Mỗi lần cứ tưởng có thể cùng chung sống với Quân thì y như rằng lần đó sẽ gặp chuyện.
Diễm hy vọng lần này sẽ không còn xảy ra chuyện nữa. Còn nếu không, Diễm sợ rằng Diễm và Quân và sẽ không còn có thể gặp lại nhau.
Đỡ Quân nằm trên giường. Diễm mệt mỏi bảo bà Liên.
_Dì đi nghỉ đi. Anh Quân có cháu chăm sóc rồi.
_Cháu có cần Dì giúp không?
_Dạ, không cần. Cháu có thể tự lo được.
_Thôi được rồi. Nếu có chuyện gì cháu có thể gọi Dì.
_Vâng, cháu nhớ rồi. Chúc Dì ngủ ngon.