Mướn Chồng

Chương 303 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Diễm khép cửa phòng. Cởi áo khoác, áo sơ mi của Quân. Diễm lắc đầu ngán ngẩm. Chiều nay Diễm tưởng có thể giảng hòa với Quân. Không ngờ lại nhìn thấy Quân trong tình trạng này. Quân không những say sỉn, về muộn, Quân còn về cùng với Mỹ Dung. Không hiểu Quân đã đi đâu cả buổi chiều và gặp Mỹ Dung trong trường hợp nào. Diễm càng nghĩ càng tức, càng bực mình. Nhưng cũng phải cố nén để chăm sóc Quân.



Lau người thay quần áo cho Quân xong. Diễm xuống bếp nấu canh giải rượu cho Quân. Sợ Quân đói, Diễm còn cẩn thận nấu vài món mà Quân thích.



Không ngủ được. Diễm tiếp tục làm việc. Biết mình không thể tập trung làm được việc gì vì tức giận đang xâm chiếm hết tâm trí, Diễm chọn đọc sách, xem tranh và nghe nhạc giao hưởng.



Đeo headphone, Diễm chọn mấy list nhạc yêu thích. Âm nhạc giúp Diễm giải tỏa hết căng thẳng và stress trong người.



Diễm ngủ quên lúc nào không biết. Ba giờ sáng Quân giật mình thức dậy. Đầu Quân đau nhức vì rượu. Quan sát căn phòng, Quân thấy mình đang ngủ ở nhà. Quần áo trên người đã được thay.



Quân quay sang nhìn Diễm đang ngủ trên bàn, máy tính vẫn còn mở. Quân đoán Diễm đã thức cả đêm. Nhớ lại chuyện xảy ra chuyện chiều hôm nay. Quân lo sợ vì Mỹ Dung chính là người đã đưa Quân về nhà.



Quân cố gắng ngồi dậy, nhìn bát canh và một cốc nước đặt trên bàn. Quân cảm thấy có lỗi với Diễm. Uống gần hết bát canh và nửa cốc nước, Quân thấy khá hơn.



Nhẹ nhàng đặt Diễm lên giường và kéo chăn ngang người Diễm. Quân ngồi im nhìn Diễm ngủ. Quân đang lo lắng không yên. Vì lý do Quân hủy hôn với Loan nên ông Trần đang tìm cách gây khó dễ cho Quân.



Công ty bên Mỹ của Quân có nguy cơ bị mất nếu Quân không tìm ra cách chứng minh nó thuộc về mình. Vừa buồn vừa tức, Quân đã lái xe về công ty. Gặp lại mấy người bạn cũ và cô thư kí của mình. Quân đã đi uống rượu với họ. Quân đã say không còn biết gì. Quân đã bị những lời nói của Mỹ Dung tác động đến mình, hậu quả Quân đã buông thả cơ thể và biến thành một thằng nát rượu.



Mở cửa phòng thằng bé. Thấy con trai ngủ ngon. Quân thì thầm.



_Bố xin lỗi. Thêm một lần nữa bố lại thất hứa với con.



Vuốt nhẹ mái tóc thằng bé. Quân đặt một nụ hôn trên trán. Không thể đi ngủ lại. Quân đi tắm.



Với tình trạng hiện tại. Quân khó mà ở nhà thêm được nữa. Quân cần quay về Mỹ. Nếu muốn giữ lại công ty của mình, Quân cần tìm thêm tài liệu và chứng cứ. Ông Trần không phải là một đối thủ dễ chịu. Là một con người có thế lực và thông minh. Ông xứng đáng là một đối thủ ngang tài với Quân.



Quân thích thử thách, thích thử sức với những biến cố khác nhau. Quân dự định chỉ ở nhà mấy hôm rồi sẽ quay về Mỹ. Chỉ đến khi công việc hoàn thành và chứng minh được công ty là của mình. Quân mới có thể yên tâm quay trở về nhà đón tết cùng gia đình.



Năm giờ sáng. Quân rời khỏi nhà. Diễm vẫn chưa dậy nên không thể gặp được Quân. Lúc Diễm dậy thì Quân đã đi rồi. Diễm gọi điện cho Quân, chỉ nói được hai ba câu. Quân bảo bận nên cúp máy luôn. Diễm hụt hẫng vì không hiểu tại sao Quân lại cư xử lạ lùng như thế. chẳng phải chiều hôm qua, Quân đã vui vẻ và mỉm cười với Diễm là gì?



Buổi sáng thằng bé cùng ông bà nội đi tập thể dục. Diễm không thể tập trung được gì nên sau khi cùng bà Liên và bà Hoa nấu cơm cho cả nhà. Diễm lái xe đến thăm Trường. 



Đã lâu rồi hai em không gặp lại nhau nên có nhiều chuyện cần nói. Kế hoạch đi chơi của Diễm bị hủy bỏ khi vừa đi ra cổng. Diễm gặp Bảo.



Bảo nhìn Diễm bằng con mắt chiêm ngưỡng. Diễm vui mừng.



_Chào anh! lâu rồi mới gặp.



_Trông em vẫn xinh đẹp như xưa. Không phải nói là em xinh đẹp và quyến rũ hơn xưa.



Diễm đỏ mặt.



_Anh đừng khen em. Thế nào anh đã tìm thấy một nửa của mình chưa?



Bảo thở dài.
Hai người trao đổi ngắn gọn với nhau vài câu. Felipe kéo Loan đi theo mình. Loan hất bỏ tay Felipe ra khỏi người mình.



_Anh làm ơn đừng có phá tôi nữa được không?



Felipe lạnh lùng hỏi.



_Cô thích anh chàng người Ý đó à?



_Tôi có thích anh ta hay không thì có liên quan gì đến anh. Anh nên nhớ tôi không nợ nần gì anh, cũng không làm gì có lỗi với anh. Anh không có quyền kiểm soát cuộc đời tôi.



Nói xong, Loan đùng đùng bỏ đi. Felipe đứng lặng nhìn theo. Vuốt tóc ra sau gáy, đây là lần đầu tiên Felipe thấy cuộc sống của mình vô nghĩa. Dù đã từng có nhiều đàn bà đi qua cuộc đời mình nhưng không có ai có thể khiến Felipe bị ảnh hưởng và nghĩ đến nhiều như Loan.



Không muốn bị Loan chi phối tình cảm của mình. Felipe nhanh chóng đi tìm cô tình nhân Felipe mới quen trên tàu. Felipe tin rằng chỉ cần vui thú bên cô ta. Felipe có thể quên được Loan.



Tự tin với những suy nghĩ trong đầu, Felipe gõ cửa phòng của cô ta. Cánh cửa mở ra và đóng lại ngay lập tức.



Loan trở về phòng. Lấy sách, mở máy tính. Loan chìm đắm trong tác phẩm văn học cổ điển. Loan say sưa đọc đến nỗi khi bầu trời chập choạng tối, Loan mới giật mình nhớ giờ cơm trưa đã qua và giờ cơm tối đã tới.



Nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo. Loan đi ra phòng ăn. Lần này đúng như mong ước của Loan. Felipe tảng lờ như không nhìn thấy Loan. Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Loan một cái rồi quay mặt đi. Anh ta nói chuyện vui vẻ với một cặp vợ chồng trung niên người Pháp và cô nhân tình của anh ta.



Loan mặc dù tức giận nhưng cảm thấy khá hơn khi không bị Felipe làm phiền. Loan đang dùng bữa. Anh chàng người Ý lúc sáng bước đến. Loan kinh ngạc nhìn anh ta. 



Anh ta mỉm cười nói.



_Xin lỗi vì làm phiền cô nhưng tôi có thể dùng bữa cùng cô được chứ?



Loan cảm thấy gánh mình lạnh toát. Theo phản xạ, Loan quay lại. Loan thấy Felipe đang nhìn chằm chằm về phía mình. Loan ớn lạnh khi thấy đôi mắt rực lửa của Felipe. Loan tức mình nghĩ. Anh là gì của tôi? Trong khi anh có quyền vui chơi với hết người đàn bà này đến người đàn bà khác, chẳng lẽ tôi không thể tìm cho mình một người đàn ông khác ngoài anh sao?



Loan cố tình mỉm cười thật ngọt.



_Tại sao lại không? Tôi đang buồn.



Anh ta vui sướng.



_May quá. Tôi tưởng cô sẽ không cho phép tôi được ăn cùng cô.



Anh ta kéo ghế ngồi xuống. Bồi bàn bưng thức ăn cho anh ta. 



_Tôi có thể biết cô tên là gì được không?



_Tôi là Jenifer Loan.



_Tôi là Domenech.