Mướn Chồng

Chương 38 :

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Hai bố con đang ngồi trong phòng khách, Trường vui mừng nói.



_Bố có thể dọn về cùng sống với con được không…??



Ông Đăng lắc đầu.



_Không nên, bố con ta không nên gặp mặt nhau thường xuyên.….!!



Trường kinh ngạc hỏi.



_Tại sao thế, bố còn sống mà bố con ta không thể sống chung nhà, không thể liên lạc với nhau thường xuyên là sao, con không hiểu gì cả…??



_Ông Hải luôn tin là bố đã chết nên ông ta không đề phòng gì con, nếu bây giờ ông ta thấy bố con ta sống chung nhà làm sao kế hoạch trả thù của hai bố con ta hoàn thành được, nên từ nay con hãy coi bố như một người xa lạ, lúc nào cần bố sẽ liên lạc với con….!!



_Nếu thế con lại phải xa bố nữa sao, con đã chờ đợi hơn mười bốn năm rồi, lẽ nào bố lại bắt con phải chờ bố thêm nữa….!!



_Con phải hiểu hoàn cảnh của hai bố con chúng ta chỉ khi nào đã trả thù xong, chúng ta mới có thể đường hoàng sống với nhau….!!



_Nhưng biết đến bao giờ hả bố….??



_Nếu con muốn trả thù nhanh chóng thì phải hỏi tại sao cho đến tận bây giờ con vẫn còn chưa chịu ra tay….??



Trường thở dài.



_Không đơn giản như bố nghĩ đâu, con phải trải qua mấy vòng phỏng vấn ông Hải mới chịu nhận con vào công ty làm việc, con lại phải mất mấy tháng mới lấy được lòng tin của ông ấy, bây giờ con mới chỉ tiến hành được mấy bước đầu, con không thể vội vã được, vì càng vội vã con sẽ đánh hỏng hết những gì mà con đã cố công tạo dựng trong mấy tháng vừa qua….!!



_Bố cũng biết ông Hải là một con người cẩn thận, ông ta không hề đơn giản như những gì mà con đã nghĩ ban đầu, ông ta càng cẩn thận chúng ta lại càng phải cẩn trọng, con muốn lần này nếu con ra tay, con phải làm cho ông ta tán gia bại sản, con phải làm cho ông ta sống dở chết dở, con muốn ông ta phải đau đớn mà chết, con muốn ông ta trả giá cho những gì mà ông ta gây ra cho gia đình chúng ta….!! 



_Con nói đúng, mọi chuyện bố trông cậy cả vào con. Bố tin là bằng tài trí của con, con có thể làm được….!!



Ông Đăng quan sát và nhìn Trường thật kĩ, ông hỏi.



_Có phải con gái ông Hải rất tin tưởng và rất yêu con đúng không…..??



Trường ngập ngừng.
Diễm tức.



_Bố còn nói, thế ai là người ép con đi du học, ai là người ép con đi làm, ép con đi lấy chồng, bây giờ bố còn ép con bay sang Mỹ chữa bệnh nữa, không phải mọi chuyện con đều phải nghe theo lời bố à…??



Vừa hay lúc đó, chiếc xe rẽ vào cổng sân bay, cuộc nói chuyện giữa hai bố con bị gián đoạn, mắt đỏ hoe, Diễm ôm lấy ông Hải, Diễm nói.



_Không có con ở bên cạnh, bố nhớ giữ gìn sức khỏe, làm gì bố cũng phải biết nghỉ ngơi, đừng cố quá, nhà mình đâu có thiếu gì, con không muốn bố phải lao lực…!!



Ông Hải giả vờ thở dài.



_Biết thế nào được, tại vì con chỉ suốt ngày ham chơi, không chịu lo tu dưỡng làm ăn, nên bố mới phải cố…!!



Diễm tức.



_Bố lại định chọc giận con đấy à, bố có muốn khi con sang bên đó con không thèm gọi điện về cho bố không…??



Ông Hải vội nói.



_Bố chỉ đùa con thôi….!!



_Ai biết bố đang đùa con hay là bố đang nói thật…!!



Bà Phương vui vẻ hỏi.



_Hai bố con có chuyện gì mà nói chuyện rôm rả thế….??



Diễm cười.



_Dạ, không có gì đâu ạ…!!



_Chúng ta vào trong thôi, cũng sắp đến giờ bay rồi….!!



_Vâng…!!