Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 106 : Trải qua đêm nay, y không còn là y nữa

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Y yên lặng đợi một hồi, rốt cục nghe tiếng bước chân từ xa truyền tới —— thân thể y bị phế, nhưng thị giác thính giác vẫn còn tốt, động tĩnh xa như thế cũng có thể nghe rõ.



Nam nhân hàng năm chinh chiến, thân hình oai hùng, bước chân đi đường vừa rộng vừa ổn, từng bước nhịp nhàng như tiếng trống đánh vào linh hồn y.



Thẩm Thanh Huyền có cảm giác hắn không phải giẫm lên đất, mà là tôn nghiêm mình.



Y thực sự không muốn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, vì thế khó chịu nhắm mắt lại, hy vọng nhìn không thấy thì sẽ không cảm nhận được.



Gần … càng ngày càng gần … thời khắc cửa mở, Thẩm Thanh Huyền kiên quyết giữ nét mặt bình tĩnh, ngón tay lại bấu sâu vào lòng bàn tay.



Chỉ cầu ác mộng sẽ mau chấm dứt!



Cố Kiến Thâm vừa vào liền nhìn đến ngẩn người.



Vốn tưởng niệm đã lâu, hiện giờ thấy y như vậy, một luồng tà hỏa nhất thời tán loạn khắp nơi, hận không thể mang người về Duy Tâm cung ngay lúc này, thân mật mây mưa một phen.



Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt chờ, chờ chịu đựng khuất nhục, nhưng đợi thật lâu —— lâu tới mức quỷ dị.



Sao … sao còn chưa tới?



Y xác định Cố Kiến Thâm vẫn đang đứng trong phòng, tiếng hít thở của hắn rõ ràng, hơi thở mang tính xâm lược thế kia, dù là ai cũng không cách nào bỏ qua.



Vì sao vẫn chưa hành động? Hắn … đang làm gì?



Thẩm Thanh Huyền đợi thật lâu, đợi tới khi tâm tình bình tĩnh mà điều y sợ hãi vẫn không ập tới.



Y nhịn không được mở mắt …



Dưới ánh trăng sáng ngời, nam nhân cao lớn đứng cạnh cửa, yên lặng nhìn y, trong tầm mắt như hổ lang tràn đầy si mê lộ liễu …



Thẩm Thanh Huyền như bị bỏng, nhắm mắt lại cực nhanh, tay y nắm càng chặt hơn, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khuất nhục và chật vật khó thể diễn tả.



Hắn quả nhiên, quả nhiên là thế!



Nếu không có vẻ ngoài khiến hắn thèm muốn, sao hắn có thể giữ lại cho y một mạng? Sao có thể giúp y trị thương? Và còn sao có thể ôn tồn nói chuyện với y?



Thẩm Thanh Huyền cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng cũng biết rõ tình hình.



Chẳng sao hết, thế nào cũng được, y có trở nên dơ bẩn cũng không sao, y chỉ muốn báo thù rửa hận!



Lồng ngực Thẩm Thanh Huyền phập phồng, cắn môi dưới yên lặng chờ đợi.



Cố Kiến Thâm thấy miệng khô lưỡi khô, song không muốn phải quay về Duy Tâm cung …



Hắn khẽ thở dài, mở miệng cất giọng nói trầm khàn pha lẫn động tình: “Muốn ngủ không?”



Thân thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, không hiểu hắn có ý gì.



Cố Kiến Thâm lại nói: “Thời gian còn sớm, chỗ ta có bình trà ngon, có muốn nếm thử không?”



Thẩm Thanh Huyền hiểu rồi, khóe miệng khẽ nhếch, châm chọc nghĩ: Quả nhiên làm vương tử rồi sẽ khác, còn biết học đòi văn vẻ.




Thôi … đòi chút ngon ngọt vậy.



Cố Kiến Thâm lại bước về, siết eo y, cúi đầu hôn lên môi y.



Nóng bỏng cùng mát rượi va chạm, hương trà nhàn nhạt giao hòa, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần hai người đều chấn động.



Cố Kiến Thâm không nhịn được mút bờ môi ngọt ngào của y, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên tỉnh táo, rồi lại an tâm đến lạ, quả nhiên chuyện nên xảy ra không thể trốn khỏi, thế cũng tốt, đỡ hơn phải như con cá mắc câu nửa vời.



Y nhắm mắt lại, ngoan ngoãn thuận theo.



Cố Kiến Thâm hôn thật lâu, cuối cùng nhờ vào nghị lực kinh người mà dừng lại, hắn không dám nhìn y, thấp giọng bảo: “Thứ lỗi.” Sau đó bỏ của chạy lấy người, lần này hắn đi rất nhanh, bước chân rất dài, nói đúng ra thì đang chạy trối chết.



Thẩm Thanh Huyền mờ mịt trợn mắt, nhìn bóng đêm tối đen vắng vẻ, hoàn toàn không biết làm sao.



Đến cùng là sao? Ấn Cửu Uyên rốt cục đang nghĩ gì?



Ấn Cửu Uyên nghĩ gì thì không biết, nhưng đầy tâm trí Cố Cửu Uyên đều là: May mà không giơ được, bằng không sẽ phạm sai lầm lớn.



Nếu muốn Thẩm Thanh Huyền trong tình trạng này, sợ rằng tới chết cũng đừng mong y nhìn thẳng vào hắn.



Đêm nay Thẩm Thanh Huyền lại ngủ không ngon, y luôn nghĩ Cố Kiến Thâm sẽ quay lại, nhưng đợi đến hừng đông vẫn chẳng thấy người đâu.



Y thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn.



Dù đã nghĩ thông, nhưng nếu có thể thì y vẫn không mong loại chuyện đó xảy ra.



Thân làm nam nhân, hầu hạ dưới thân một nam nhân khác thì thật là …



Thẩm Thanh Huyền vừa ngẫm đã cảm thấy dơ bẩn vô cùng.



Mấy ngày sau, Cố Kiến Thâm không hề tới tìm y, Thẩm Thanh Huyền vui vẻ đến nhàn rỗi, không chỉ được dùng thư phòng mà còn có thể đi dạo chung quanh hoa viên.



Thi họa có thể thư giải phẫn uất trong lòng, Thẩm Thanh Huyền thấy tiết trời hôm nay rất đẹp, thành thử vào vườn đi dạo.



Y tai thính mắt tinh, biết có người âm thầm theo sau mình, nhưng chẳng sao, bởi vì y không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn.



Với thân thể này, ra ngoài thì làm được gì? Đừng nói báo thù, e rằng sẽ chết cực nhanh.



Thẩm Thanh Huyền đi vài bước, ngoài ý muốn nghe được mấy tiếng xì xầm từ đằng xa.



“Ngươi gấp cái gì? Dù Thẩm Thanh Liên kia có đẹp cỡ nào cũng là phường ngu dốt, ta thấy điện hạ có mới nới cũ vậy thôi.”



~~~



Tiểu kịch trường:



Tôn chủ đại nhân: Nằm yên không đợi được, chẳng lẽ muốn ta chủ động?



Cố không giơ được: … (Tiếp tục muốn đánh chết tác giả)